Đối với Tom, Đỗ Duy là bạn thân nhất của anh, và luôn "hợp tác" rất chặt chẽ.
Tất nhiên, nếu như nhặt xác cũng được coi là hợp tác...
Nhưng điều này không quan trọng, Tom rất vui vì anh có một người bạn đáng tin cậy và mạnh mẽ.
Bây giờ khi nghĩ đến ác linh, Tom lại nghĩ đến Đỗ Duy.
Theo ý kiến của hắn, không có ác linh nào mà Đỗ Duy không đối phó được.
Đây là một bắp đùi đáng để ôm.
Nhưng Cha Tony thì khác, là linh mục của giáo hội kiêm nhân viên hậu cần, nhưng thực chất cha là sợi dây liên kết giữa hai bên.
Tuy không quen thân, nhưng Tom trước đó đã từng đọc được một ngạn ngữ ở trên mạng của Phương Đông, dường như nói rằng khi cùng một người đàn ông đi chơi gái, anh ta sẽ trở thành người bạn đáng tin cậy nhất.
Nếu biến Cha Tony thành loại bạn tốt như thế, thì chắc chắn mình sẽ là người an toàn nhất ở New York, không ai bằng!
Tom càng nghĩ càng thấy phương pháp này khả thi, không khỏi nở nụ cười thô bỉ.
Đỗ Duy đang lái xe, cau mày hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Tom vô thức trả lời: "Tôi muốn đưa Cha Tony đến khu đèn đỏ để mua dâm!"
Nói xong, mặt mo đỏ bừng lên: "Không, không, không! Ý tôi là bản thân ông ấy đã già như vậy, mỗi ngày đều rất vất vả ở trong nhà thờ thờ phụng Chúa, chắc chắn rất vất vả. Tôi nghĩ ông ấy nên bồi bổ tinh cuộc sống tinh thần.”
Mí mắt của Đỗ Duy nhảy loạn xạ, và nhìn Tom với vẻ khó tin.
Một lúc lâu sau……
Hắn phun một câu: "Cẩn thận không mắc bệnh..."
Tom thì thầm: "Đừng lo lắng! Tôi không bao giờ làm bất cứ điều gì không chuẩn bị."
Đỗ Duy không khỏi lắc đầu một cái: "Đổi chủ đề đi, nói về bệnh viện."
Tom vội nói: "Là thế này, bệnh viện có tên là Bệnh viện phụ sản Maria, hơn 20 năm trước rất nổi tiếng ở Essegrin. Nhiều sản phụ đều đến đó để sinh con hoặc chờ sinh. Tuy nhiên, một vụ hỏa hoạn đã thiêu rụi toàn bộ bệnh viện thành đống tro tàn, rất nhiều trẻ sơ sinh,và nhân viên y tế đã chết."
"Tôi đã tính toán thời gian. Năm Joanna chào đời cũng là lúc bệnh viện bị cháy."
Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói: "Vậy anh nghi ngờ Joanna sinh ra ở bệnh viện kia và vụ cháy có liên quan đến Vidar sao?"
Tom nói: "Đúng vậy, tôi nghĩ Vidar đang dùng phương pháp này để chọn ra những đứa trẻ phù hợp, từ đó tạo ra ác linh."
Đỗ Duy trầm giọng nói: "Có thể tra ra có bao nhiêu trẻ sơ sinh chết trong đám cháy?"
Tom suy nghĩ một chút rồi nói: "Có 28 bé, nhưng tôi hiện đang xác định xem 28 bé này có thay đổi diện mạo, và hòa nhập vào xã hội hay không.”
Về vấn đề này, có thể điều tra manh mối thông qua hồ sơ thông tin dân cư.
Đỗ Duy đương nhiên biết điều đó, lại hỏi: "Hiện tại đã có người khác chịu trách nhiệm về giáo phái Vidar, anh có thể chia sẻ thông tin mà anh điều tra được với Cha Tony."
Tom đồng ý và nói: "Đây là một lý do chính đáng. Tôi sẽ rủ ông ấy đến khu đèn đỏ vào buổi tối, và nói rằng có một cuộc trao đổi bí mật với anh ấy về Vidar. Ông ấy nhất định sẽ không từ chối."
Đỗ Duy:...
...
Nửa giờ sau.
Lối vào công viên giải trí ở Manhattan, New York.
Rào chắn cách ly bị nước mưa giội cho run rẩy.
Sau khi Đỗ Duy đỗ xe, hắn cùng Tom bước xuống xe.
Với Đỗ Duy ở đó, Tom không sợ hãi lắm.
Lúc này Đỗ Duy mới chú ý tới lối vào công viên giải trí có vài ngôi nhà đơn sơ, hình như có người ở.
Vì vậy hắn tò mò hỏi: "Ở đây có bố trí nhân lực sao?"
Tom nhún vai và nói: "Đó là do cảnh sát ở Quận Manhattan sắp xếp, nhưng tôi hiện đã được thăng chức, và họ ở dưới quyền của tôi."
Vừa nói, anh còn nhân tiện nói: “Lần trước chúng tôi đóng cửa Ngôi nhà kinh dị, nhân tiện muốn đóng cửa công viên giải trí, nhưng tên quản lý công viên chết tiệt sống chết không chịu. Nên tôi đã thông báo với cấp trên, lấy cớ chủ của công viên nợ tiền thuế, để tra xét, phong toả toàn bộ công viên."
"Nghe có vẻ phi lý, nhưng không còn cách nào khác. Dẫu sao, luôn có một số người không kiềm chế được cái miệng, dễ tạo ra khủng hoảng."
Vừa dứt lời, bèn đi tới trước ngôi nhà đơn sơ, Đỗ Duy đi theo phía sau.
Ngay lập tức, các nhân viên cảnh sát bèn bước ra khỏi đó.
"2 ngày nay có ai tới không?"
"Thưa Sếp, không có ai ạ, xung quanh đều công viên giải trí có người của chúng ta, ngay cả chó hoang cũng không vào được."
Tom hài lòng gật đầu, quay đầu nhìn Đỗ Duy nói: "hey, anh nghe chưa, ở đây tuyệt đối an toàn."
Đỗ Duy ừ một tiếng, hắn lập tức tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn, quan sát toàn bộ khu vui chơi.
Bầu không khí có chút đè nén... nhưng không rõ ràng lắm.
Trên bầu trời phía trên, sắc trời trông ảm đạm hơn, xám xịt, như thể sương mù sắp xuất hiện.
"Có vẻ như sẽ không có rắc rối nào trong thời gian này. Khi tôi trở về từ Yard, xem xem có thể giải quyết rắc rối trong Ngôi nhà kinh dị hay không."
Đỗ Duy suy tính như vậy.
Hắn sắp xếp chuyện Ngôi nhà kinh dị trước cả việc đối phó với ác linh Đỗ Duy.
Tất nhiên, ngay khi trở về từ Yard, Cha Tony có thể sẽ tìm ra thông tin về ác linh có liên quan đến chiếc gương, và Đỗ Duy sẽ thay đổi mục tiêu của mình không chút do dự.
Suy cho cùng, đối với hắn mà nói, ác linh Đỗ Duy hiện giờ chính là khủng hoảng lớn nhất.
Nó đáng sợ hơn bất kỳ ác linh nào khác.
Ngay cả lời nguyền của The Nun cũng phải qua giai đoạn tích tụ dần dần đến bùng nổ, nhưng ác linh Đỗ Duy miễn là tìm được cơ hội thì tuyệt không do dự.
Khi nó đã tấn công, tất phải có niềm tin sẽ thành công tuyệt đối.
Giống như Đỗ Duy, cả hai không bao giờ làm những điều không chắc chắn.
Suy nghĩ về điều này.
Đỗ Duy quay đầu lại và nói với sĩ quan Tom: "Tôi phải vào xem một chút, anh có đi cùng tôi không?"
Tom ngập ngừng: "Tuy tôi rất muốn ở bên ngoài, nhưng tôi thực sự không thể để anh vào một mình được."
Vừa nói, anh vừa nhún vai, giả vờ bình tĩnh đi theo Đỗ Duy, một tay đút túi, lấy ra nửa chai nước thánh.
Lần trước tắm rửa còn chưa dùng hết, hắn luôn mang theo bình nước thánh này.
Thấy vậy, Đỗ Duy không nói gì thêm, che dù im lặng đi qua khu cách ly, tiến vào công viên giải trí.
Nhìn xung quanh.
Trong cơn mưa, công viên giải trí dường như càng lúc càng lạnh, ngoại trừ Đỗ Duy, và Tom run rẩy đi dưới mưa, không có bất kỳ sinh mệnh nào khác.
Nơi này thật hoang vắng, và nhàm chán.
Những hạt mưa lớn rơi trên mặt đất tụ lại thành vũng.
Phản chiếu trong vũng nước là phù điêu mặt quỷ được phóng to, và tòa nhà phía sau.
Tom vô tình bước vào vũng nước, và ngay lập tức chửi rủa: "F*ck! Quần của tôi ướt hết rồi!"
Đỗ Duy không thèm quan tâm, hắn cau mày nhìn Ngôi nhà kinh dị trước mặt.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, toàn bộ Ngôi nhà kinh dị mang một cảm giác u ám nặng nề, khiến lông tóc dựng đứng rất phi lý.
Giống như khi đứng một mình trong nghĩa trang, kiểu tâm lý mâu thuẫn không cách nào thích ứng được.
Trên thực tế, Ngôi nhà kinh dị này không khác nghĩa trang là mấy.
Bên trong cũng có hàng chục người chết.
Nhưng đột nhiên, Đỗ Duy cau mày.
Lần đầu tiên đến đây, nơi này không đáng sợ như vậy.
Có vẻ như Ngôi nhà kinh dị đã trải qua một sự thay đổi bất thường, không thể áp chế những ác linh trong đó, khiến cho ác ý lộ ra bên ngoài.
Ngay lập tức, hắn đưa ra phán đoán: “Có thứ gì đó trong này vừa chạy mất.”