Mưa lất phất tạt dọc theo cửa xe, gió rít gào làm nhiệt độ trong xe giảm xuống rất nhiều.
Đôi tình nhân da đen nhìn ra ngoài xe, nơi phát ra âm thanh, sau khi nhìn rõ ràng, gương mặt của họ lập tức lộ vẻ kinh hãi.
Bên ngoài xe có hơn mười thanh niên nam, nữ da trắng, ăn mặc chỉnh tề và thời trang, vừa cầm chiếc ô màu đen kiểu cũ vừa ngẩng đầu lên, vô cảm nhìn vào những người trong xe.
Đôi mắt của chúng ngập tràn chết chóc, làm người ta cảm thấy kỳ quái, cứ như đang đối mặt với một đống xác chết.
Ở phía sau chúng, dưới bầu trời đen u ám, trong cơn mưa tầm tã, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của một trường học.
Đỗ Duy hít sâu một hơi.
Theo lý thuyết, chiếc xe buýt này có tác dụng kiềm chế ác linh. Trước khi cửa xe mở ra, trừ phi hắn dùng cái gương kia, nếu không thì không thể bị động tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Nhưng bây giờ...
Cảm nhận tiếng rít tai và cơn đau buốt đang yếu dần trong buồng tim.
Hắn có thể chắc chắn - những kẻ này đều là ác linh hoặc những tồn tại quỷ quái tương tự.
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn chúng xếp hàng một lên xe, xoay người đi về phía chỗ ngồi của mình.
Tốc độ của hắn ổn định, ngay cả hơi thở cũng không thay đổi nhiều, vẫn luôn giữ trạng thái bình tĩnh. Trong tình huống này, lại càng thêm phần quỷ dị.
Khi đi ngang qua cặp đôi tình nhân da đen, hắn nhìn thấy họ đang run rẩy, vẻ mặt cũng kinh hãi khác thường, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Đỗ Duy nhìn thấy sự van xin và cầu cứu trong mắt của họ.
Khi một người đang tuyệt vọng với những thứ xung quanh, theo bản năng, người đó sẽ tìm kiếm tất cả những người hoặc những thứ có thể giúp mình.
Nói hơi quá, người chết đuối sẽ tuyệt vọng nắm lấy cọng rơm cuối cùng.
Nhưng thực tế thường không có thứ gọi là cọng rơm, tất cả những gì họ có thể nắm được là cơ thể của người cứu hộ, cố gắng ôm chặt họ, sau cùng ôm nhau chết chìm.
Cho nên tốc độ của Đỗ Duy cũng không giảm, cũng lười nhìn bọn họ, đi thẳng về chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ của mình.
Linda ngồi ở một bên đã triệt để lâm vào hoảng loạn, cuộn mình thành một quả bóng, căn bản mất đi khả năng di chuyển.
Cô ấy là một phụ nữ thông minh, nhưng làm gì có kinh nghiệm đối mặt với loại tình huống này.
Khi đối mặt với những ác linh, hầu hết mọi người đều chỉ có một con đường chết.
Đỗ Duy liếc cô một cái, sau đó không để ý nữa, bình tĩnh nhìn các "hành khách".
Tổng cộng là 14 người.
Sau khi lên xe, những thứ này không xếp ô lại, mà tiếp tục cầm. Mỗi khi ngồi xuống, đều đặt dù ở trên vai, che đi nửa người trên, trông vô cùng quái dị.
Lúc này, Đỗ Duy nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Kiểu dáng của chiếc xe buýt này rất cổ, tuy không gian không nhỏ, nhưng chỗ ngồi phân bố tương đối rải rác nên chỉ có 16 chỗ ngồi.
Hắn cộng thêm Linda và đôi tình nhân da đen, đã có 4 người, cộng thêm 14 hành khách mới, tổng cộng là 18 người.
Không đủ chỗ.
Thừa ra 2 người thì sao?
Xe buýt đâu có bán vé?
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Đỗ Duy nhìn thấy:
Sau khi những hành khách này lần lượt ngồi xuống ghế. Đến dãy ghế của đôi tình nhân da đen, thì hai cô gái cầm ô đen, với gương mặt vô cảm dừng lại.
Đôi tình nhân da đen cảm thấy ngạt thở, ác ý bạo ngược mặc sức dạo chơi trên người họ, chúng đầy rẫy sự hung ác và xấu xa.
Người phụ nữ da đen gục xuống, gào khóc, phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng.
"Đừng lại đây, lũ ma qủy, đừng lại đây!"
Ngoại trừ khóc lóc và la hét, cô không biết mình có thể làm gì trong tình cảnh này. Thậm chí cô còn quên việc nên nhờ người khác giúp đỡ.
Ví dụ như Đỗ Duy.
Người đàn ông da đen vẫn giữ được một chút lý trí, dù cảm xúc cũng đang suy sụp. Nhưng anh ta đột ngột nghiến răng, nhảy ra khỏi ghế, rồi đứng ngay lối đi giữa hai hàng ghế, thở hổn hển nói, không dám nói lời nào.
Thấy vậy, người phụ nữ dường như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt lóe lên khát vọng sống. Nhưng khi định bắt chước hành vi của bạn trai, một bàn tay nhợt nhạt đã đè lên vai cô.
Im lặng như tờ.
Cứ như bị điện giật, người phụ nữ da đen cứng đờ, biểu cảm trên mặt cứng đờ, y như một con rối.
Theo quan điểm của Đỗ Duy, hắn có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn trong trạng thái Qủy Nhãn.
Hắn nhìn thấy hai cô gái vẫn giữ gương mặt vô cảm. Một trong số họ, khi đặt tay lên vai người phụ nữ da đen, dường như có điều gì đó vô hình thay đổi.
Sự thay đổi này rất khó giải thích bằng lời.
Đỗ Duy chỉ có thể diễn đạt nó bằng những ngôn từ logic hơn.
Đó là, vào thời điểm chạm vào nhau, người phụ nữ da đen và cô gái không phải loài người này đã trở thành một thể thống nhất.
Sau đó, Đỗ Duy nhìn thấy cô gái đang ngồi trên đùi của người phụ nữ da đen, lưng dựa vào ngực.
Sau đó cô gái còn lại cũng ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh, trên người có 2 chiếc ô đen chắn ngang, Đỗ Duy không còn thấy được thứ gì nữa.
Những hành khách xa lạ cầm ô đen còn lại cũng lần lượt ngồi xuống, người nào cũng che ô trên người, lại tạo nên một sự phối hợp hoàn mỹ.
Ngay sau đó, có một cô gái bước đến hàng ghế cuối cùng, và ngồi giữa Đỗ Duy và Linda.
Đỗ Duy vô cảm, nhưng khóe mắt lại nhìn chăm chú vào cô gái ở bên phải, ngửi thấy một mùi hôi thối nhất định.
Đây là loại mùi kinh tởm nhất mà hắn ngửi phải trong lớp giải phẫu pháp y, khi ở trường đại học.
Mặc dù phần thân trên của cô gái được chiếc ô đen che lại, nhưng vẫn khiến Đỗ Duy thấy khó chịu.
Vì vậy, Đỗ Duy suy nghĩ một chút, rút chiếc ô đang đặt trên gờ cửa sổ, chậm rãi mở ra, đặt lên trên vai.
Thật trùng hợp.
Chiếc ô của Đỗ Duy cũng màu đen, khi chiếc ô che toàn bộ phần trên cơ thể của mình, cứ như hắn đã là một thành viên của những hành khách vừa lên xe.
Trong xe buýt, người đàn ông da đen đứng ngay tại lối đi, và Linda, người đã hoàn toàn ngây dại, trở nên lạc lõng.
Một người đứng trên lối đi, thất thần, người còn lại cuộn mình trong góc, khóc ngất.
Lúc này, Đỗ Duy lại nhíu mày.
Hắn nhìn lên cánh cửa xe đã đóng chặt.
Nhưng tại sao, chiếc xe không chịu nhúc nhích?
Có lẽ nào ……
Vẫn còn dư một người?
Trong lòng mơ hồ có phỏng đoán, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông da đen cũng trở nên khác thường.
"Anh ta tiêu rồi."
Đỗ Duy nói thầm.
Quả nhiên……
Giây tiếp theo.
Cửa sau mở ra.
Ngoài cửa ảm đạm và lạnh lẽo, mưa rơi xối xả trên mặt đất, gió lạnh tràn vào trong xe dường như kích hoạt một cơ chế nào đó. Tất cả hành khách đã ngồi xuống, ngoại trừ Linda, đều ngẩng đầu găm mắt vào người đàn ông da đen.
"Gì hả? Ý bọn mày là sao?"
Người đàn ông da đen kinh hãi nói, quay đầu lại nhìn mọi người.
"Á..."
Anh ta chỉ nói được một từ duy nhất, gương mặt bỗng trở nên cứng đờ và đờ đẫn. Cổ họng như mắc phải thứ gì đó, anh ta chỉ có thể phát ra âm thanh nghẹn ngào kỳ lạ ...
Đỗ Duy hờ hững nhìn người đàn ông da đen mất tự chủ bước xuống cửa sau xe buýt. Cơn mưa to nhanh chóng khiến thân thể của người đàn ông da đen ướt sũng.
Nhưng anh ta không hề có bất cứ phản ứng gì, cứng nhắc bước từng bước, tiến về phía trường học mờ ảo kia.