Trong quán bar, Tom mắng liên tiếp chửi thề 3 lần, mặt mũi xấu xí.
"Sao lại thế được? Cha Tony và tôi thực sự chỉ đến đây để uống rượu. Chúng tôi không làm gì khác ngoài việc ngắm nhìn gái đẹp!"
"Sao có thể trở thành mục tiêu của ác linh chứ?"
Tom hoàn toàn suy sụp...
Cha Tony ở một bên càng thêm hoang mang, ông ta hung dữ nhìn chằm chằm vào Tom, không ngừng hét lên: "Cha biết ngay đi với con không có gì tốt cả mà. Lần trước con bị ác linh nhắm tới, Cha đã suýt bị chơi giết. Lần này con rủ Cha ra ngoài uống rượu, cũng bị con liên luỵ!"
Tom chửi rủa: "F*ck! Gần đây con đâu có làm gì!"
Đó là sự thật……
Anh ta vừa mới trở về New York ngày hôm qua, mấy ngày trước đều công tác ở Thành phố Yard, bận ngập đầu. Thậm chí không có thời gian để tới tham quan khu đèn đỏ ở Yard, chỉ toàn làm việc.
Vậy cũng có thể trở thành mục tiêu của ác linh, Tom cảm thấy điều này rất không ổn.
Nếu đúng như vậy, tất cả mọi người trên thế giới này đã chết từ lâu.
Lúc này, Đỗ Duy nhìn hai người đang thất thần, xua tay nói: "Hai người yên lặng nào, mọi chuyện không tệ như vậy. Tình hình hiện tại không quá nghiêm trọng, chuyện này có thể giải quyết được, không chết được đâu."
Tom và Tony dần dần tỉnh rượu. Họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Người anh em, anh mau giúp tôi đuổi quỷ, tôi thề sẽ không bao giờ tới khu đèn đỏ nữa."
"Mr. Đỗ Duy, trong nhà thờ còn rất nhiều nước thánh, con mau diệt ác linh đi, cho dù là bột xương, Cha cũng có thể xin thêm một ít từ giáo hội."
Giọng nói của hai người rất gấp gáp.
Dù là Tom hay Cha Tony, họ thực chất cũng chỉ là những người bình thường.
Ngoại trừ những người như Đỗ Duy, những người bình thường khó có thể giữ được bình tĩnh sau khi biết mình bị ác linh nhắm tới.
Đỗ Duy nhìn hai người bọn họ, bình tĩnh nói: "Sáng nay đi nhà thờ, tôi đã báo cáo với giáo hội rồi. Các người thật sự không cần lo lắng quá, hơn nữa nơi này không thích hợp nói về chủ đề này."
Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn những người phụ nữ đang ngủ và những người phục vụ trong quán.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, không có dị thường nào được tìm thấy trên những người đó.
Nói cách khác, chỉ là hai người họ không may mắn...
Khi Cha Tom và Tony bình tĩnh lại, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Cha Tony do dự nói: "Nơi này thật sự không thích hợp trò chuyện. Có một quán cà phê bên ngoài khu đèn đỏ. Chúng ta có thể đi tới đó để bàn chuyện."
Tom cũng gật đầu đồng ý.
Đỗ Duy nghe xong, bèn nhìn Cha Tony thật kỹ.
Cha Tony chỉ mất một thời gian dài đã nắm rõ các cơ sở gần khu đèn đỏ...
Anh nói thầm: "Đi nhà thờ đi, tôi phải kể cho giáo hội biết về ác linh."
Khi đến nhà thờ vào buổi sáng, hắn lo cho Cha Tony nên không liên lạc với giáo hội bằng điện thoại cố định.
...
Hơn nửa giờ sau, cả ba đến nhà thờ ở Bắc Brook.
Trong phòng tiếp khách, Tom và Cha Tony ngồi riêng, vẻ mặt rất xấu hổ, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, bầu không khí rất khó xử...
Cứ như bị bắt trong lúc chơi gái...
Ở kế bên.
Đỗ Duy không trả lời hai người họ, mà thay vào đó gọi điện đến trụ sở nhà thờ ở San Polia bằng đường dây cố định.
"Tôi là Đỗ Duy. Một ác linh rất phiền phức đã xuất hiện ở New York. Nó biểu hiện như một cơn ác mộng. Hiện tại, gần một trăm người đã bị ảnh hưởng bởi nó, bao gồm cả tôi, Cha Tony và Sĩ quan cấp cao Tom của Sở Cảnh sát thành phố New York. "
Hắn không đề cập đến lời nguyền.
Về phần nguyên nhân, hắn đã suy nghĩ kỹ càng từ trước.
Và hậu quả của việc làm đó, Đỗ Duy biết, không gì khác hơn là mất đi sự giúp đỡ của giáo hội.
Nhưng trên thực tế, trong tình huống này giáo hội có thể giúp đỡ hắn ấy rất ít...
Nhiều nhất, là cử nhóm Harry đến, cộng với một số tài nguyên và tin tức.
Mà làm thế thì cũng chẳng xi nhê gì, với tồn tại cấp độ này, trừ phi nhiều Hunter cùng tới, nếu không chẳng làm được gì ác linh.
Còn về tài nguyên, với địa vị và quyền hạn của Đỗ Duy trong giáo hội, hoàn toàn có thể làm được.
Điều quan trọng nhất là giờ hắn có sự giúp đỡ của gia tộc bạn gái.
Mà điều này còn đáng tin cậy hơn nhiều so với giáo hội.
Dù gì thì hắn cũng là con rể tương lai của gia tộc Wittbach...
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, trước khi giọng người phụ nữ khàn khàn vang lên, đó là bà Senna – Sở Trưởng Sở Tài Phán.
Bà nói: "Xơ nhớ rằng ở New York có một ác linh đã bị giam giữ khá lâu. Tại sao lại xuất hiện một ác linh khác?"
Đỗ Duy trả lời: "Con không biết tình hình cụ thể, nhưng ngày hôm qua, con đã tiếp xúc với nó trong giấc mơ. Nó đang nuốt chửng ác mộng của rất nhiều người, sẽ càng ngày càng đáng sợ."
Sau đó, lại nói thêm một câu: "Giờ con không thể giải quyết được nó, cho nên cần sự hỗ trợ giáo hội."
Bà Senna rầu rĩ nói: "Bên giáo hội không thể hỗ trợ con nữa. Nội bộ Twilight đã xuất hiện vấn đề. Có một Hunter tên là Hannibal đã đào thoát và gia nhập Giáo phái Vidar, cũng có một Hunter bí ẩn tên là Bác Sỹ. Các nhân viên trong giáo hội đều phụ trách các vấn đề liên quan, và không thể hỗ trợ con."
Nghe điều này...
Con ngươi của Đỗ Duy co rụt lại, Hannibal chạy sang Vidar?
Không phải gã đã bị ác linh Đỗ Duy đánh nát thành sương máu rồi sao?
Bị giết 3 lần liên tiếp, vẫn chưa chết sao?
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, đè nén tất cả những suy nghĩ phức tạp kia, giả vờ bình tĩnh nói: "Chuyện của Twilight không liên quan gì đến con, con chỉ làm việc thuộc chức trách của mình."
"Con đã tính đến vấn đề thiếu hụt nhân viên trong giáo hội. Thực ra, trong thời gian ngắn ác linh mới ở New York này sẽ không giết người. Nó sẽ chỉ nuốt chửng ác mộng của người khác."
"Con nghĩ rằng đây là thời kỳ an toàn, nên con muốn hiểu quy luật hoạt động của ác linh, tìm cách giải quyết tình hình trước khi nó nằm ngoài tầm kiểm soát của con."
Ở đầu bên kia điện thoại, bà Senna ái ngại nói: "Xơ rất vui vì con hiểu cho giáo hội. Có rất nhiều người không dám chịu trách nhiệm như con. Vậy con cần giáo hội hỗ trợ những gì?"
Đỗ Duy trả lời: "Con cần tiếp xúc với những ác linh giấc mơ."
Bà Senna băn khoăn: "Con lại đi tìm ác linh à? Xơ nhớ lần trước con đã nhờ xơ tìm ác linh gương. Chuyện này rất nguy hiểm, con có hiểu không?"
Đỗ Duy chính trực đúng: "Nhưng vì giáo hội và vì sự an toàn của những người vô tội, con phải làm điều này."
Những lời này phù hợp với hình ảnh cao cả, bác ái của hắn trong giáo hội...
Bà Senna vô cùng xúc động, bà thở dài qua điện thoại và chậm rãi nói: "Xơ chưa thấy ác linh này trong hồ sơ của giáo hội, nhưng xơ biết rằng, ở châu u dường như đã xảy ra những chuyện tương tự, nhưng nó không phải là một ác linh, mà là một vật gì đó."
Đỗ Duy cau mày nói: "Từ sân bay quốc tế đến châu u mất khoảng 8 giờ bay. Khoảng cách cũng không xa lắm. Nói cho con biết địa điểm cụ thể, con phải đến đó một chuyến."
Bà Senna từ tốn nói: "Ba Lan, nhưng xơ khuyên con không nên đi lúc này, bởi vì nơi đó thuộc địa bàn của Giáo phái Vidar..."