Bên trong công viên giải trí. Trong khu đất hoang.
Mercer đứng ở nơi gốc cây đa chết héo, nhìn bóng người đang chơi đàn trong sương mù, rồi từ từ cất chiếc Piccolo đi.
Vào lúc này, ngọn lửa từ cây đuốc bao phủ toàn bộ khu đất hoang một tầng màu máu.
Nhưng dưới ánh lửa, chỉ có bóng của 3 vị Giáo chủ.
Mặc dù Mercer đang đứng trước mặt họ, nhưng dường như y hoàn toàn không tồn tại.
Y đột nhiên đặt một tay lên ngực trái, cúi xuống và nói bằng giọng kỳ lạ: "Chào mừng đến với thế giới."
Tiếng Piano vẫn tiếp tục.
Bóng dáng của người chơi đàn, và cây đàn Piano khổng lồ trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng chỉ có 4 người trong số những người có mặt nghe được bài hát ru dài này.
Bởi vì những tà giáo đồ khác đã hoàn toàn biến mất trong sương mù.
Là vật hiến tế, không chỉ là máu, mà còn là chính chúng...
Vào lúc này……
Giáo chủ của Vidar - Aika ho khan.
Đột ngột……
Hàng chục tà giáo đồ mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện xung quanh.
Bước chân của mọi người đều rất nhẹ nhàng, đường cong cơ thể gần như hoàn mỹ, giống như một con báo nhanh nhẹn, tràn đầy sức mạnh nóng bỏng, gợi tình.
Vidar đã lên kế hoạch 20 năm, cho nên tự nhiên không thể không bố trí nhân thủ khác.
Kẻ bị hiến tế là tế phẩm, vẫn có những người khác thực sự chấp hành nhiệm vụ.
"Ca ngợi Vidar..."
Mọi tôn giáo đều thích ca ngợi Thần của họ, cứ luôn lảm nhảm không biết mệt.
Mercer nhìn những người khác, trầm mặc nói: "Khi sương mù tan đi, Phố Elm sẽ xuất hiện trở lại trên thế giới, nhưng hình như kế hoạch có chút sai sót. Vị trí dưới chân các cô, đã trở thành nơi sâu nhất của Phố Elm."
"Tất nhiên, điều đó với các cô cũng không có gì khác biệt, bởi vì mục đích của các cô là có được cây đàn Piano đó."
Aika và 3 vị Giáo chủ nhìn nhau.
Trong kế hoạch của chúng đã tính đến tình huống này từ lâu, nên không hề tức giận vì kế hoạch có sai sót.
"Vậy thì ông Mercer, giao dịch giữa Vidar và ông đến đây là kết thúc."
Ý tứ rất rõ ràng, chúng sắp bắt đầu hành động, đương nhiên không muốn Mercer ở bên cạnh quan sát.
Đối với việc này, Mercer cũng chẳng có ý kiến gì, y gật đầu, quay người bước vào màn sương máu.
Sau đó bèn biến mất.
Sau khi y rời đi, thứ trong màn sương cũng trở nên rõ ràng hơn.
Một luồng nhiệt yếu ớt lóe lên trong mắt của Giáo chủ Aika: "Khi Phố Elm xuất hiện, chúng ta có thể mang cây đàn Piano đó về cho Vidar."
Có người đi theo và nói: "Chúng ta đã ở thành phố lạc hậu và cằn cỗi này quá lâu, cuối cùng nó cũng kết thúc."
Một người khác nói: "Nhưng sự tồn tại khủng khiếp đó và cây đàn Piano dường như được tích hợp với nhau. Nếu chúng ta lấy cây đàn Piano, e rằng sẽ rất phiền phức."
Giáo chủ Aika tự tin nói: "Chiếc đàn Piano đã được 1 Người Đuổi Quỷ tóc vàng để lại cách đây 20 năm. Mục đích là để ngăn chặn tồn tại đó. Chúng ta đang vậy là giúp nó, nó có trí tuệ mà."
"Cái quái gì vậy?"
1 trong 2 Giáo chủ còn lại chỉ vào hình bóng đang chơi đàn, giọng nói của ả ta có chút kỳ quái.
Vào lúc này, thứ ở trong màn sương mù và tiếng đàn ngày càng rõ ràng.
Có thể thấy dường như nó đang mặc một chiếc áo len bó sát, đội một chiếc mũ phớt tròn kiểu cũ trên đầu, bàn tay phải của nó sắc nhọn và gớm ghiếc, hình như được làm bằng thép.
Sương mù bao quanh cây đàn Piano cũng đã biến mất, có thể thấy đây là một cây đàn Piano cũ từ thế kỷ trước, nhưng nó còn mới tinh như mới được sản xuất.
Trên nắp đậy của cây đàn Piano cũng có khắc tên của người sản xuất - Ryan Hamel.
Khi sương mù tan đi, vùng đất hoang vu xung quanh dần trở nên kỳ quái.
Mông lung, mờ mịt.
Ánh trăng bị khúc xạ trong sương mù, một hiện tượng tương tự như ảo ảnh xuất hiện.
Mặt đất đầy cỏ dại dần trở nên bằng phẳng, một khung cảnh mơ hồ về những con phố và ngôi nhà dần hiện ra.
Những tòa nhà đó dường như bị khúc xạ qua lớp kính mờ, hư ảo và biến dạng.
"Phố Elm, sắp hiện ra rồi..."
Giọng của Giáo chủ Aika và những người khác trở nên rất phấn khích...
Tuy nhiên, đúng lúc này, một cảnh tượng khiến họ bàng hoàng đã xảy ra.
Màn sương lại bắt đầu ngưng tụ...
Những tòa nhà hư ảo đều bị sương mù bao phủ, người mặc áo len, đội mũ lưỡi trai đã trở nên sáng rõ một nửa cũng bị sương mù bao phủ. Đàn Piano cũng vậy.
Lời ru đột ngột kết thúc...
Hừ……
Người đang chơi Piano đột nhiên dừng tay, có vẻ như bị kích thích, cứng ngắc quay đầu lại nhìn đám người Vidar.
Con mắt không khác gì mắt người, nhưng nhãn cầu màu đen, da màu vàng, như thể bị lửa thiêu, còn có một vùng sẹo lớn đã lành sau khi bị bỏng nặng.
Gồ ghề, gớm ghiếc và đáng sợ.
Nó mở miệng như thể muốn nói điều gì đó, nhưng nó hoàn toàn không thể nói được.
Sau đó, tiếng Piano lại vang lên.
Bàn tay của nó uốn lượn không kiểm soát trên các phím đàn, nhưng cơ thể của nó lại xoắn về phía Giáo phái Vidar.
Nó muốn trở thành hiện thực, nhưng vì cây đàn, nó không thể làm được.
Đúng như bọn Vidar nói, nó bị cây đàn Piano áp chế.
Kẻ đàn khúc hát ru không phải nó, mà là chính cây đàn Piano...
Dù cố gắng thế nào, cuối cùng nó cũng biến mất trong màn sương cùng với cây đàn Piano.
Ngay tại chỗ đó...
Màn sương tan dần.
Cây đa chết héo lại xuất hiện ở chỗ cũ.
Tất cả những người Vidar đều đỏ mắt vì tức giận.
"Tại sao?"
Một câu như vậy vang lên trong đầu mọi người.
3 Giáo chủ gần như sụp đổ!
"Rõ ràng là kế hoạch đã thành công, tại sao lại thất bại?"
"Hai mươi năm, chúng ta đã đợi hai mươi năm!"
"Chỉ một chút... chỉ thiếu một chút..."
Giáo chủ Aika không còn bình tĩnh như trước.
Hoàn toàn không chút dấu hiệu, kế hoạch làm cho Phố Elm xuất hiện đã sụp đổ một cách khôi hài, đến mức không ai có thể tưởng tượng được.
Kế hoạch hai mươi năm đã công cốc, cảm giác mất mát lớn lao này khiến ả ta hận không thể lập tức giết người...
Phần còn lại cũng vậy, đều trong trạng thái cuồng loạn.
Song……
Ngay sau đó…
Đột nhiên, vẻ mặt của mọi người trở nên khác thường.
Trong tâm trí của họ, có một nụ cười lạnh lùng, ác độc vang lên...
"Chào mừng đến với thế giới của Freddy..."
...
Vào lúc này, bên ngoài công viên giải trí.
Đỗ Duy cất lá bài Joker vào trong ví.
"Điều ước đã thành..."
Vừa rồi, hắna đã dùng lá bài Joker để thực hiện một điều ước rất "đơn giản".
Làm cho kế hoạch của Giáo phái Vidar dạy cho thất bại... để hắn có cơ hội tiếp xúc với cây đàn Piano.
Lý do cho điều ước đơn giản này, là bởi vì đây là giới hạn của khả năng thực hiện điều ước của lá bài Joker.
Hắn đã cố gắng thực hiện điều ước là trực tiếp lấu được cây đàn Piano, nhưng không có phản hồi nào cả, vì vậy hắn chỉ có thể giảm mức độ của điều ước.
Nhưng điều ước cuối cùng này cũng khiến người đeo mặt nạ trên lá bài Joker chỉ còn đầu và thân, tay thì thối rữa.
Tương đương với việc chỉ còn có thể ước nguyện thêm 2 lần nữa.
Lúc này Tom cũng đã nói chuyện điện thoại xong, mặt bí xị nói: "Những tà giáo đồ bị hiến tế, đã tra được tin tức, bọn họ là con cháu của những người đã chết ở phố Elm, những kẻ khác chắc cũng như vậy."
Đỗ Duy không khỏi kinh ngạc, gật đầu nói: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta trở về."
Tom sửng sốt: "Trở về? Chẳng phải chuyện chưa giải quyết sao?"
Đỗ Duy nhìn anh ta thật sâu: "Chuyện sẽ tự tìm đến chúng ta, ở lại đây không có ý nghĩa gì nữa, hơn nữa ta còn chuyện khác phải làm."