Thời tiết ở New York trở nên khá u ám, ngẩng đầu lên chỉ thấy mặt trăng và những ngôi sao đều bị mây đen che phủ.
Ở lối vào của phòng khám tư vấn.
Đỗ Duy mở lò luyện kim, bình tĩnh nhìn chất lỏng vàng nóng chảy.
Nhìn bằng mắt thường, mọi thứ vẫn như bình thường.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy nhìn thấy bên trong xuất hiện một đoạn chữ.
"Đây thực sự là tên thật của mày sao?"
Đỗ Duy thầm hỏi bản thân, muốn có được đáp án.
Sau đó, hắn nói: "Dựa vào tình hình hiện tại rút ra kết luận, có vẻ như là..."
Rõ ràng là hắn luôn muốn xác minh điều này, nhưng khi câu trả lời gần kề, hắn lại muốn phủ nhận nó.
Vấn đề mà hắn quan tâm không phải là tên thật của ác ma.
Vì vậy, bản năng bèn đưa ra một câu trả lời phủ định, để cho loại trừ một phương án, và lựa chọn phương án mộng trong mộng.
Đưa ra lựa chọn là rất khó khăn.
Nhưng nếu bị dồn vào ngõ cụt, điều kiện có thể lựa chọn rất ít, nhưng có thể đi tiếp một cách vững vàng hơn.
Rầm……
Vỏ nhiệt độ ba lớp của lò luyện kim đã được đóng lại.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, khuôn mặt của 2 đứa trẻ do sương mù tạo thành, mang theo ác ý đang quấn lấy hắn, phát ra tiếng la hét và đe dọa mà chỉ hắn mới có thể nghe thấy.
Chúng cố gắng dọa Đỗ Duy.
"Thật vô nghĩa."
Đỗ Duy lạnh lùng nói, từ trong áo gió lấy ra mặt nạ, rồi đeo lên mặt.
Ngay sau đó, con dao sắc bén xuất hiện một cách kỳ lạ trong màn sương, chỉ cần rạch nhẹ 2 nhát, 2 quỷ hồn đã đi đời nhà xa, màn sương quay trở lại lò luyện kim.
Bản thân cái gọi là lò luyện kim này là vật nguyền rùa, cũng là nhà giam. Nó đóng vai trò kép.
Khi Đỗ Duy nhìn thấy đoạn ký tự hoàn chỉnh, hắn có thể cảm nhận được lời nguyền trên người mình đang hoạt động vô cùng mạnh mẽ.
Ngay cả với điều đó, tầm nhìn của Đỗ Duy đã bị ảnh hưởng.
Bóng chồng... ảo ảnh.
Một ít bóng ma hung dữ giống như sâu lông đang lơ lửng mờ hảo trước mắt của hắn.
"Dường như là bệnh ruồi bay trước mắt."
Đỗ Duy nhếch môi cười mỉa mai, rồi ung dung bước vào phòng trong.
Ở phía sau, lò luyện kim không có thay đổi nữa, chỉ còn lại có nhiệt độ nhắc nhở chuyện vừa xảy ra là có thật.
……
Ở trong nhà.
Hơi thở cũng trở nên rất ức chế.
Chiếc đồng hồ cổ treo tường, quay nhanh hơn bao giờ hết.
Annabelle vẫn bất động ở trong tủ đóng khung, chỉ khi Đỗ Duy nhìn nó, nó mới có chút run rẩy nhỏ rất khó nhận ra.
Nhìn lại chiếc đồng hồ cổ. Đỗ Duy lười biếng cởi mặt nạ xuống, chỉ đứng trước mặt nó, bình tĩnh nói: "Khi tao gặp phải cây đàn Piano đó, mày đã phản ứng rất mạnh."
"Nhưng khi tao lấy được 2 chiếc bình vàng, mày chả có phản ứng gì."
"Đôi khi tao nghi ngờ rằng mày có một ý chí độc lập."
"Có đôi khi cảm thấy rằng điều này không logic."
"Tao không đánh dấu được mày, là bởi vì chủ nhân của mày không phải là tao?"
"Mày muốn tao làm cái gì, chẳng lẽ là muốn lợi dụng tai hoàn thành mục đích nào đó?"
"Freddy cho tao linh cảm."
"Tao nghĩ mày còn sống..."
Không có phản hồi, đồng hồ cổ vẫn vậy.
Đỗ Duy không quan tâm, chỉ nhìn nó, ánh mắt càng thêm bình tĩnh.
"Tao từng cho rằng mặt nạ là hàng nhái mày, nhưng sau những chuyện đã trải qua, khiến tao cảm thấy có gì đó không đúng."
"Tranh, bình làm bằng vàng, trâm cài áo bằng vàng, 3 thứ này thuộc về một loại, còn mày và mặt nạ thuộc về một loại khác."
"Tao đã từng tiếp xúc với kẻ thuộc Giáo phái Vanity. Bên kia nói với tao rằng cách đây rất lâu, ai đó đã làm giả mặt nạ của họ, cũng chính là 2 chiếc mà tao đã có được."
"Cho dù mày là đồng hồ nhái hay đồng hồ chính gốc, tao muốn biết liệu kẻ tạo ra chiếc mặt nạ có liên quan gì đến mày hay không."
"Mày xuất hiện lần đầu vào thế kỷ 18. Kẻ làm ra mày và kẻ làm ra mặt nạ có phải là cùng một người không?"
Nói đến đây, Đỗ Duy từ trong túi lấy ra lá bài Joker, dùng hai tay kẹp lại, đặt ở trước mắt: "Tạm coi như mày có sinh mệnh. Bất kể mày muốn làm gì tao, hay là hoàn thành một mục đích nào đó của mày. Sau khi tao giải quyết xong lời nguyền, tao sẽ dùng mọi biến pháp để trừ khử mày."
Từ đầu đến cuối, đồng hồ cổ và Cái Bóng là nhân chứng cho sự trưởng thành của Đỗ Duy, nếu như chúng có ý chí của riêng mình, thì không thể không biết điều này có ý nghĩa gì.
Vì Đỗ Duy đã dám nói ra điều này, nhất định đã có đủ tự tin và năng lực để hoàn thành.
Không phải là lời nói suông...
Mà là hắn thực sự có ý định phá hủy chiếc đồng hồ cổ bằng mọi giá.
Hắn đang đánh cược... đánh cược rằng chiếc đồng hồ cổ sẽ đáp lại hắn.
Nhưng giống như một người đang nói chuyện với chính mình, từ đầu đến cuối chiếc đồng hồ cổ không hề tiết lộ bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Dựa theo tất cả biểu hiện của nó, nó có một ý chí nhất định.
Thậm chí có thể có mối liên hệ sâu sắc với Đỗ Duy.
Đỗ Duy hít sâu một hơi, đưa ra ước nguyện với lá bài: "Nhắm mắt lại, tao sẽ bắt đầu mộng. Tao sẽ giữ lại quyền lợi của người nằm mơ. Mãi cho đến khi tao xử được nữ tu, quyền này mới biến mất."
"Sẽ có một tiền đề, để điều ước này được thực hiện, đó là tao chết trong giấc mơ."
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, biểu cảm cũng chuyển thành cực kỳ u ám.
Sau đó Đỗ Duy nhắm mắt lại.
……
Mọi người đều mơ.
Mọi người cũng đều là chủ của giấc mơ.
Ở trong mơ, mọi thứ đều phục vụ cho chủ của giấc mơ.
Trong giấc mơ, thế giới xoay quanh mình. Mình mới là nhân vật chính của thế giới.
……
Cứ như một thế kỷ đã trôi qua. Lại như chỉ là một khoảnh khắc.
Đỗ Duy chậm rãi mở mắt, ánh mắt mơ hồ nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
Ánh đèn mờ ảo.
Đây là nhà của hắn...
Còn về thời gian...
Đỗ Duy ngẩng đầu liếc nhìn vị trí của chiếc đồng hồ cổ, kim đồng hồ dường như đã trở lại trạng thái bình thường, phân rõ vị trí từng kim.
"Đây không phải là nó trong thực tế."
Đỗ Duy lắc đầu, xoay người đi tới cửa, đẩy cửa ra.
Bên ngoài trời u ám, trời vẫn còn khuya.
"Đây có phải là giấc mơ của mình không? Trông không khác gì thực tế, cứ như cố ý bịa ra cho thật giống."
Đỗ Duy đột ngột mỉm cười, sờ lên mặt nạ.
"Nhưng tại sao Cái Bóng vẫn tồn tại?"
"Mình đang mơ, không tiến vào giấc mơ của mình. Đồ của mình lẽ ra không được mang vào."
"Vì vậy, đây là giấc mơ của mình."
Giọng nói của hắn không giống như trước, có chút khàn khàn, thậm chí còn có những cảm xúc đột nhiên biến mất, chỉ có thể bắt chước.
"Thật sự rất thú vị..."
Đỗ Duy lắc đầu, duỗi cánh tay phải ra, trực tiếp tiến vào ác linh hoá, sau đó lạnh lùng nói: "!"
Hắn muốn trong giấc mơ của mình, xác minh tên thật của ác ma.
Đây là cách "an toàn" nhất, nếu thành công thì lời nguyền sẽ biến mất, nếu không thành công thì sự việc sẽ không đến mức nghiêm trọng.
Rốt cuộc thì "hắn" sắp chết trong một giấc mơ.
Đột ngột……
Khi Đỗ Duy vừa nói xong, toàn bộ thế giới trong mơ bỗng trở nên khác lạ.
Những đám mây đen trên bầu trời đêm đổ sụp xuống, tạo thành một khuôn mặt gớm ghiếc.
Là nữ tu...
Theo thông tin mà Đỗ Duy đã thăm dò trước đó, nó vẫn chưa trở thành ma linh, còn phải mất một tuần.
Nhưng khi Đỗ Duy đọc cái tên đó, hắn đột nhiên cảm thấy, nữ tu xuất hiện biến hoá khác thường.
Nó trở nên rất đáng sợ. Hơn nữa, còn nhìn thẳng vào mình.
Nói như vậy không chính xác, bởi dẫu sao Đỗ Duy chính là mục tiêu của nó.
Nhưng trên thực tế, là bị nhắm vào.
Ví dụ như lúc trước nữ tu nhìn chằm chằm Đỗ Duy, nhưng không có trực giác, giống như đeo kính đen, chỉ nhìn thấy dáng vẻ của Đỗ Duy, mới biết đó là Đỗ Duy. Nhưng khi Đỗ Duy nói ra tên thật của nó, nó đã tháo kính ra, và nhìn trọn vẹn Đỗ Duy.
Đọc tên thật, tương đương với bại lộ tất cả.
Đỗ Duy hiểu ra, nói: "Thảo nào, có người đã cố xóa những ký tự trên mấy thứ kia. Đây là một cái bẫy, một cái bẫy đầy ác ý."