Sau đó, Đỗ Duy lấy ra zippo, đặt dưới phong thư: "Tao cần biết một số thông tin, vậy mày hãy chứng tỏ cho tao thấy mày có ích."
Giọng nói bình thản, nhưng đầy đe dọa.
Phong thư ngay lập tức hoảng sợ, chữ trên đó cũng thay đổi thành như sau:
Nhiều từ vựng rất tối nghĩa, khó hiểu.
Tin tức đầu tiên là về trải nghiệm trước đây của Đỗ Duy.
Cái thứ hai hơi lạ.
"Điểm neo?"
Đỗ Duy quay đầu liếc nhìn 13 ác linh tài xế, dường như có điều suy tư.
Sau khi xuống xe, 13 tài xế đã biến mất không rõ tung tích.
Nếu đó là điểm neo của xe buýt, thì đó chỉ có thể là chúng.
Còn về tin tức thứ ba.
Ánh mắt của Đỗ Duy hơi lạnh, trong lòng thầm nghĩ: "Mình muốn giúp xe buýt đối phó Ngôi nhà kinh dị, hoàn toàn là bởi vì mình không còn lựa chọn nào khác, nhưng xem ra năng lực Đánh Dấu của mình khiến nó nảy sinh ý tưởng khác?"
"Rốt cuộc thì chiếc xe buýt muốn giành giật thứ gì với Ngôi nhà kinh dị?"
"Có phải là trường học không?"
Nếu đó là một trường học, thì mọi thứ vẫn theo đúng kế hoạch.
Đỗ Duy không phải là không thể chấp nhận.
Nhưng nếu đó là thứ khác, thì mọi thứ có thể đi theo hướng khác.
Xe buýt có thể trở thành một tồn tại nguy hiểm hơn nhiều so với Ngôi nhà kinh dị.
Đỗ Duy hít sâu một hơi, lạnh lùng nói với phong thư: "Cho tao biết, chúng đang tranh giành cái gì?"
Chữ trên bức thư đã thay đổi một lần nữa——
Lại tiếp tục nói nhảm.
Ánh mắt của Đỗ Duy trở nên cực kỳ nguy hiểm, không chút do dự bấm zippo.
Bùng...
Bức thư bốc cháy, nhanh chóng biến thành tro.
Nó không dễ dàng chết như thế.
Bên trong phong thư, một bức thư khác xuất hiện.
Đỗ Duy không chút do dự lấy ra bức thư, dòng chữ trên đó nhảy loạn xạ.
Dường như nó đang trên bờ vực tan vỡ, đã bắt đầu cầu xin xót thương...
Đỗ Duy do dự rồi lại cất phong thư đi.
Cũng không phải là hắn tin vào lý do thoái thác của thứ quỷ này.
Mà hắn đang tìm cơ hội để tiêu diệt hoàn toàn thứ này.
Nếu nó đã vô dụng với hắn, sao còn phải giữ lại?
Có một tà linh trong phong thư, thứ này cũng không vô hại như nó biểu hiện.
Dây dưa với phong thư này chả có gì tốt, tốt hơn hết nên để phát huy hết năng lực của mình.
Những thứ không thể khống chế, chỉ riêng đồng xu thôi là đã quá đủ với Đỗ Duy.
Còn về phong thư?
Chỉ có thể nói ở trong tay Đỗ Duy, nó không làm được gì to tát. Rất vô dụng.
Vào lúc này, tốc độ của xe buýt ngày càng nhanh.
Đèn trong xe vụt tắt.
Đỗ Duy hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong trạng thái Quỷ Nhãn, vì bóng tối có thể nhìn thấy mới là thực sự dị thường.
Không biết đã trải qua bao lâu.
Bùm... tiếng va chạm lại vang lên.
Khi đèn sáng trở lại.
Đỗ Duy phát hiện xe buýt đã chạy trên một con phố, còn Ngôi nhà kinh dị đã biến mất.
Nó càng lúc càng nhanh.
Nhưng không có dấu hiệu bị kéo ra khỏi thành phố bên ngoài cửa sổ.
Cả thành phố như bị chiếc xe buýt kéo lê.
Đỗ Duy chợt nhận ra.
Cái gọi là tranh giành vốn là một cuộc tranh đoạt quyền sở hữu thành phố.
Ngôi nhà kinh dị muốn làm gì, xe buýt cũng không buông tha.
Trường học đã lõm vào trong thành phố Tây Ghana.
Xe buýt kéo đi Tây Ghana tương đương với việc đưa trường học đi.
"Không đúng...... Ngôi nhà kinh dị không yếu hơn xe buýt, làm sao có thể dễ dàng thua như vậy?"
Đỗ Duy cau mày, ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, một tia sáng kỳ lạ hiện lên trong mắt hắn.
"Đây không phải là Tây Ghana, mà là bóng ngươc của thành phố."
"Xe buýt không kéo thành phố đi, nó kéo trường học vào trong bóng ngược."
"Nó đang đánh cắp trường học!"
Trên đỉnh đầu, thình lình có một thành phố.
Mà ở phía trên, có thể nhìn thấy đường nét của Ngôi nhà kinh dị, nhưng nó đã bị thủng một lỗ lớn ở phía dưới, nó đang đuổi theo bóng ngược của thành phố, chuẩn bị tử chiến với chiếc xe buýt.
Trường học là cái neo của Ngôi nhà kinh dị. Sau khi bị chiếc xe buýt đánh cắp, Ngôi nhà kinh dị đã không thể biến cả thành phố thành một phần của nó.
Vì vậy, nó chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng chiếc xe buýt không quan tâm, kéo theo bóng ngược của thành phố và bỏ chạy.
Nó dường như không muốn đối đầu với Ngôi nhà kinh dị nữa.
Bỗng dưng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu của Đỗ Duy: "Mình nên xuống xe như thế nào?"
Nếu xe buýt cứ chạy như thế này mãi, nó sẽ không bao giờ dừng lại.
Vậy chẳng phải mình phải ngồi lì ở đây cho đến lúc chết?