Chương 493: Dường như tôi sắp chết Đỗ Duy không thể nào biết được dị biến của đồng hồ cổ. Lần nào bàn tay ấy xuất hiện đều cố tình né tránh hắn. Tình trạng của hắn lúc này không tốt cho lắm. Trên tế đàn, cái cân bằng vàng đang bay trở về. Nỗi đau do đồng hồ cổ gây ra, không hề giảm đi chút nào. Nó dường như mất kiểm soát. Đỗ Duy chống một tay xuống đất, tay kia vò tóc, máu không ngừng chảy ra từ miệng. Vô cùng thê thảm. Nhưng ngay cả trong tình huống này, hắn cũng không hề định từ bỏ phản kháng, và rời khỏi đây. Chỉ cần né tránh, không tiếp xúc với chiếc cân vàng, đồng hồ cổ sẽ trở lại trạng thái trước đó, tuyệt sẽ không muốn giết chết hắn. Nhưng Đỗ Duy không muốn đi. Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm cái cân vàng. Giọng điệu càng lạnh lùng đến cực điểm: "Tại sao không muốn chọn tao? Là vì sợ đồng hồ của Lamer, hay là bởi vì mục tiêu của mày chỉ là ác linh Đỗ Duy?" "Nếu là trước đây, tao nghĩ chuyện này cũng không hợp lý." "Bởi vì 72 Ma Thần của Solomon, ngoài đồng hồ của Lamer, còn có Valak." "Vậy là do cái sau?" Một đầu của cái cân tạm dừng di chuyển. Đỗ Duy liếc mắt, giễu cợt nói: "Nếu đã vậy, thì tùy ý mày." Giây tiếp theo, Đỗ Duy nhắm mắt lại. Khi mở nó ra lần nữa, đôi mắt đã chuyển sang đen kịt. Hơi thở trên người âm lãnh tới cực điểm. "Tôi là ai?" Hắn mặc kệ nỗi đau thể xác, lập tức đứng dậy. Đồng thời, tất cả ác linh trên tế đàn đều cúi đầu. Cái Bóng lặng lẽ đứng sau lưng. Phong thư bị dao ghim trên đất run lên vì phấn khích. Một dòng chữ hiện lên- [Ngài là vua của ác linh, ngài là chủ nhân của mọi thứ!】 Hắn quay đầu nhìn về phía phong thư, Cái Bóng và những ác linh khác. Trong số những ác linh, có một con búp bê đang run rẩy và lơ lửng, đó là Annabelle. Hắn nhìn tất cả những thứ này với ánh mắt vô cảm. Sau đó hắn tự hỏi mình: "Đỗ Duy? Hay là ác linh Đỗ Duy?" Đây dường như là vấn đề khó. Hắn suy nghĩ một lúc, rồi tự đưa ra câu trả lời: "Những cái tên khác nhau tượng trưng cho những tôi khác nhau, dù đúng hay sai, tồn tại hay không." "Khi tôi sử dụng những cái tên khác nhau, đó là một con người khác của tôi." "Cho nên hiện tại, tôi chính là ác linh Đỗ Duy." Nói xong, nó nho nhã bước đến gần cái cân vàng, dùng giọng điệu âm u: "Đến đây, cho tao xem mày đã sao chép tao như thế nào?" Cán cân vàng không chút phản ứng. Nhưng khí tức vô cùng đáng sợ, giống như một con dao lóc xương, bao trùm lấy ác linh Đỗ Duy. Ác linh Đỗ Duy cười khinh bỉ. "Trò này với tao vô dụng. Nếu có thể giết tao, mày không cần đợi đến bây giờ." "Để tao nghĩ xem tại sao mày không giết tao?" "Là bởi vì mày không muốn, hay là không thể?" "Tao nghĩ cả 2 khả năng đều đúng. Mày muốn sao chép tao, thay thế tôi, để mày thực hiện một mục đích nào đó, nhưng tao khác đã đánh tráo thân phận với bản sao bằng lá bài Joker." "Nhưng tao không nghĩ điều này vô dụng, bởi vì tôi có thể đưa ra các quy tắc, không có đạo lý còn mày thì không thể." Nói xong, ác linh Đỗ Duy quay đầu nhìn về phía đối diện. Trong bóng tối, một “hắn” khác mặc đồng phục linh mục màu đen từ từ xuất hiện. Thứ mà ác linh Đỗ Duy nắm giữ, bản sao đều có. Nó giống như một tấm gương, không thể phân biệt được ai là thật, ai là giả. Ngay khi đối phương xuất hiện, bèn lạnh lùng nói: "Mày nhất định sẽ chết, tao sẽ thay mày bước ra khỏi đây." Hơn nữa, cái cân vàng cũng đang nghiêng về phía bên kia. Ác linh Đỗ Duy cười mỉa mai: "Mày đang nói chuyện với tao?" Những ác linhkia dường như bị ảnh hưởng, chậm rãi ngẩng đầu lên, ác ý nồng đậm bỗng hướng về phía ác linh Đỗ Duy. "Chúng mày muốn chết?" Ác linh Đỗ Duy hình như đang hỏi. Giọng điệu của nó rất bình thản, không thể phát hiện ra bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng đột nhiên, những ác linh đang muốn chống đối lại bị đóng băng. Con ngươi của bản sao co rút lại. Khả năng định thân được phát động. IQ và khả năng của nó lần này cao hơn trước rất nhiều. Nhưng ác linh Đỗ Duy coi rẻ năng lực này, duỗi bàn tay phải ra rồi nắm vào hư không. Bùm… Đối phương trực tiếp nổ tung thành từng mảnh. "Nhìn này, đây chính là “tao” mà mày đã tạo ra. Mày dựa vào cái gì, cho rằng thứ này xứng làm bản sao của tao?" Ác linh Đỗ Duy hỏi cái cân vàng. Nó còn bước tới, chỉ vào cái cân vàng và nói: "Tiếp, tạo thêm nữa đi, cho tao xem..." Nó đã thành công chọc giận cái cân. Một lực lượng quỷ dị nào đó đang hoạt động. 3 bản sao liên tiếp hiện ra. Nhưng vừa xuất hiện, lập tức nổ tan xác. Hành động của ác linh Đỗ Duy rất hung hăng. Chuyện này có thể được coi là đang khiêu khích cái cân vàng. Nhưng lạ thay, thứ đại diện cho 72 Ma Thần của Solomon lại chưa từng thực sự ra tay. Tà khí Đỗ Duy cười nhạo nói: "Nhìn xem, ngươi chế tạo bao nhiêu phó bản, ta cũng không thể mạnh mẽ, hiện tại giết ta cũng không được." “Điều gì đang tác động mày? Đồng hồ của Lamer? Hay là Valak?" "Hay là Ma Thần nào đó có dính dáng đến tao?" "Đương nhiên, tao không nghĩ chuyện nàyquan trọng, bởi vì tao đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất thú vị." "Matthew dung hợp thứ liên quan đến 72 Ma Thần của Solomon. Người của Vanity cũng đã làm điều tương tự, tao cũng vậy." "Ngoài ra, tao nghĩ mày cùi hơn đồng hồ của Lamer." Giọng nó lạnh lẽo không thể giải thích được. ... Ngay khi ác linh Đỗ Duy nói xong câu nói cuối cùng. Đồng hồ cổ ở nhà vẫn đang dị biến. Cánh tay nhợt nhạt tiếp quay kim đồng hồ, ép đồng hồ quay. Két két két... Âm thanh của kim đồng hồ đã biến thành tạp âm. Hoa văn cái cân mini trên mu bàn tay càng ngày càng thâm, lúc đầu còn rất nông, nhưng dần dần biến thành màu đen tuyền. Như đóng dấu vậy. Sự tồn tại không rõ này dường như đang giúp đỡ cho ác linh Đỗ Duy. Nhưng điều này chưa chắc đại biểu cho thiện chí. Bởi vì hoa văn cái cân càng lúc càng thâm. Hơn nữa còn là đơn hướng. Có thể hiểu như thế này, nó có mối liên hệ sâu sắc với ác linh Đỗ Duy, hoặc có lẽ là Đỗ Duy. Dường như nó đang đánh cắp sức mạnh từ 72 Ma Thần của Solomon bằng phương pháp bí ẩn nào đó. Đột nhiên khi hoa văn cái cân đã đóng dấu hoàn tất. Cánh tay nhợt nhạt từ từ chui vào lại trong đồng hồ cổ. Kim đồng hồ không ngừng run rẩy, bầu không khí trong cả căn phòng như ngừng lại. Nhưng đúng lúc này, một dị tượng bất ngờ xuất hiện ở trong chiếc tủ đóng khung ở bên cạnh. Annabelle bỗng xuất hiện trong chiếc tủ đóng khung. Kim đồng hồ ngừng run rẩy, đột ngột xếp chồng lên nhau. Rào rào... Tủ đóng khung bể nát. ... Cũng vào lúc này, tất cả các ác linh trên tế đàn đều biến mất. Ác linh Đỗ Duy vô cảm đứng ở chính giữa tế đàn, trên mu bàn tay phải hiện ra ho văn cái cân vô cùng mờ. "Cân vàng của Kimaris..." "Vẫn chưa hoàn toàn đồng hóa, nhưng dựa vào tình trạng này, tôi lại trở thành mục tiêu của một Ma Thần khác, đúng không ta?" Ác linh Đỗ Duy nói xong, đột nhiên che miệng ho khan một tiếng. Nhìn bàn tay đầy máu, ánh mắt của nó vẫn bình thản: "Hình như tôi sắp chết..."