Chương 496: Giám đốc, em là Ryan... Ryan là hạng người gì? Thứ nhất, gã bị bệnh tâm thần; thứ hai, gã có năng lực làm những gì mình muốn. Kiếp trước còn là một tài năng xuất chúng của giáo hội, Ryan Hamel. Nếu không chết vào tuổi hai mươi, có thể gã đã trở thành Hunter mạnh nhất từ trước đến nay. Mà giờ lại biến thành bệnh nhân tâm thần. Thế giới quan của gã hoàn toàn khác với người bình thường. Muốn gì làm nấy, chỉ cần nghĩ là làm được. Vì vậy, gã đứng dậy, vỗ bàn nói: "Hừm, tôi ngủ đây. Các người không thể hiểu được Nam tước Ryan này. Nói chuyện với đám bệnh nhân tâm thần thật rắc rối." Matthew lạnh lùng nói: "Hội nghị thường kỳ đang diễn ra, mà cậu muốn về ngủ?" Dù cậu ta là người của công tước, cũng phải tôn trọng lão. Ryan tự hào nói: "Cuộc sống của quý tộc chúng ta chính là như thế, lão biết cái rắm gì!" Nói xong, Ryan không thèm để ý đến người khác, xoay người rời đi. Matthew buộc phải nén giận. Không khí xung quanh trở nên u ám, căng thẳng. Mọi người đều tái mặt: "Thưa ngài, xin ngài bớt giận, ngài không cần để ý đến thằng điên như Ryan." Matthew hít sâu một hơi: "Các người nói rất đúng, giờ chúng ta tiếp tục cuộc họp." "Đầu tiên là phải chúc mừng, nguyền rủa đè nặng lên Twilight của chúng ta cuối cùng đã biến mất. Dù không rõ ai đã làm điều đó, nhưng giờ chúng ta có thể bắt đầu đi săn." "Trong khoảng thời gian này, ác linh ở Thụy Sĩ không bị tiêu diệt, chúng nó đã phởn quá lâu." "Vào ngày tu luyện, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc săn. Ngoài ra, kế hoạch tà linh cũng phải tiếp tục tiến hành. Hãy nhớ mang về những phôi thai mà Twilight đã nuôi dưỡng gần hai trăm năm." "Chúng tôi cần thêm nhiều ác linh để đảm bảo rằng kế hoạch được thực hiện một cách hoàn mỹ." Twilight đã nghiên cứu về ác linh và tà linh từ rất lâu. Họ đã cố gắng tạo ra một Hunter siêu mạnh. Dường như chuyện này có gì đó dính dáng đến tà linh. Những người khác đều cúi đầu nói: "Xin tuân theo lệnh của ngài, thưa ngài." Matthew hài lòng nói: "Còn một chuyện nữa. Tới đây, ta sẽ đi vắng một thời gian. Việc điều hành Twilight sẽ do Tiquel và các giám mục khác phụ trách." Tiquel là người mà Matthew đã lệnh giám thị Ryan. Đương nhiên, sẽ không có ai phản đối, dù hầu hết những người trong Twilight đều là nằm vùng. Nhưng chỉ cần Matthew vẫn còn ở đó, chỉ cần Twilight không quay lại giáo hội, họ sẽ không cãi lại mệnh lệnh của Matthew. Bởi vì điều đó không có ích gì. Chẳng bao lâu sau, tan họp... Trời đã vào khuya. Matthew bước đi trong bóng tối, Tiquel đi theo phía sau: "Thưa ngài, Ryan quá vô lễ với ngài, chúng ta có cần dạy cho gã một bài học không?" "Không... các con không ai nên quản gã, chủ nhân phía sau hắn, ngoại trừ ta, không có ai có thể trêu vào." Tiquel trầm giọng nói: "Vị đại nhân đó là ai? Vừa nãy trong cuộc họp ngài cũng đã đề cập tới." Matthew lạnh lùng nói: "Tên của ngài ấy là một cấm kỵ. Thông tin và tư liệu về ngài ấy về cơ bản đã bị phá hủy. Trên thế giới này, chỉ có 5 người biết." Vừa nói xong, Matthew lại nghĩ đến Ryan... Vì vậy, lão lại thay đổi: "Nếu tính cả Ryan, có lẽ là khoảng đó." Tiquel khó hiểu: "Vì anh ta là người của “ngài ấy”, tại sao cậu ta lại đến Twilight?" Matthew trầm tư, rồi lắc đầu nói: "Ta không biết, nhưng ngài ấy làm vậy, hẳn có lý riêng. Cứ đối xử tốt với Ryan, để cậu ta thấy được sự chân thành của chúng ta." "Bằng cách này, thời gian ta và ngài ấy gặp nhau có thể rút ngắn đi rất nhiều." Tiquel gật đầu và nói: "Vâng, con biết phải làm gì." ... Ở một nơi khác. Ryan đã đến phòng của James. Gã mở cửa, bèn thấy James đang nằm trên mặt đất được quấn trong một chiếc chăn, bàn tay duy nhất quấn đầy băng. Chiếc giường bên cạnh đã được tháo rời. Ván giường cũng mất. Kể từ khi bước vào Twilight, James chỉ có 1 ngày yên lành, đó là ngày đầu tiên gặp Ryan. Kể từ đó, y đã sống trong địa ngục trần gian. Cơ thể kiệt quệ, đoạ đày không kể xiết. Ngay cả cuộc họp thường kỳ của Twilight cũng không gọi y. Mọi người đều thông cảm với những gì đã xảy ra cho y. Còn về Ryan, gã gãi đầu và nói: "Chết tiệt, tôi giờ là Nam tước Ryan, nhưng bệnh nhân James của tôi vẫn đang chịu đủ giày vò. Tôi không thể để bỏ mặc y!" "Nhưng tôi không muốn làm bác sĩ nữa, tôi chỉ muốn làm quý tộc..." Ryan rất phân vân. Gã bước đến chỗ James đang ngủ, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm đối phương. Người sau dường như cảm thấy điều gì đó, rùng mình trong giấc ngủ, quấn chăn chặt hơn. Ryan gãi đầu nói: "Ài, tôi vốn là một bác sĩ, nhưng lại trở thành nam tước, một quý tộc. Tôi muốn tiếp tục chữa trị cho James, nhưng dòng máu cao quý không cho phép tôi làm điều đó." "Trở thành một quý tộc có nghĩa là phải gánh vác những trách nhiệm không nên có ở tuổi này. Tôi không thể làm bác sĩ được nữa, nếu không nó sẽ ảnh hưởng đến tinh lực của tôi." "Nhưng tôi không thể bỏ mặc James. Nếu không có sự chăm sóc chuyên nghiệp của bác sĩ Ryan, y chắc chắn sẽ chết." Ryan không khỏi thở dài. Gã không ngừng suy nghĩ, cố gắng tìm ra giải pháp hợp lý. James đổ đầy mồ hôi lạnh. Dường như y đang gặp ác mộng. Ryan đau khổ nói: "James, quả thật không thể rời xa tôi, y bắt đầu gặp ác mộng." Vào lúc này, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu của Ryan. Gã vỗ đầu: "Tôi có cách rồi. Sau này James sẽ là nô lệ của nam tước Ryan. Có như vậy, chủ nhân như tôi mới có trách nhiệm tiếp tục chăm sóc y." "Keke, Nam tước Ryan tôi quả là một thiên tài." Nói xong, Ryan nằm xuống đất, vươn tay nắm lấy chăn của James, quấn quanh người gã. Gã hạnh phúc đi vào giấc ngủ. ... "Alo alo ô la……" "Xin chào, Chủ nhiệm có ở đây không?" "Em là Ryan, Chủ nhiệm anh nhanh nhận cuộc gọi của em..." "F*ck! Tại sao lại là thằng đần Freddy, tại sao mày vẫn còn sống?" Trong giấc mơ của Đỗ Duy, Freddy dựa vào bức tường của phòng mổ, tuyệt vọng nhìn mọi thứ xung quanh. Nhưng xung quanh chỉ là bóng tối. Đây chính là một sự lố bịch. Có điều gì mỉa mai hơn điều này không? "Cuộc đời Freddy thật đen tối, thậm chí không thể nhìn thấy điểm kết thúc." Đôi mắt của Freddy vô cùng trũng sâu, đầu rũ xuống, vươn tay bấm nút trả lời, dù biết có bấm hay không cũng không ảnh hưởng đến việc Ryan nói chuyện. "Tao nói cho mày biết, Ryan, mày từ bỏ đi. Tên ma quỷ Đỗ Duy đã rất lâu không vào trong giấc mộng, mày tìm không ra hắn đâu." Qua điện thoại, Ryan chửi rủa: "Hãy chú ý đến lời lẽ của mày, giờ tao là Nam tước Ryan. Hãy lịch sự khi nói chuyện với tao. Nếu không, tao sẽ trừng phạt mày, tống mày xuống địa ngục." Mắt của Freddy sáng lên: "Còn có chuyện tốt như vậy?"