Chương 14: Đây là kiếm thuật thế giới võ hiệp phổ thông sao (2)
Cái này làm cho Thôi Hằng xác nhận Khương Thất Thất cùng Hồng Phú Quý cũng không phải tới từ một thế giới.
Bởi vì ở trong miêu tả của Khương Thất Thất, cũng không có Lục Địa Thần Tiên cao cao tại thượng gì đó, chỉ có nhân sĩ võ lâm đi tứ phương, xông xáo giang hồ.
Những nhân sĩ võ lâm này cũng sẽ tu luyện võ công, có sức mạnh xa xa áp đảo người bình thường, đi tới đi lui , tiêu dao tự tại.
Khương Thất Thất rõ ràng đối với những nhân sĩ võ lâm này cảm thấy rất hứng thú, cùng Thôi Hằng nói rất nhiều chuyện về võ lâm, thậm chí ngay cả mấy đại môn phái nổi danh nhất trong chốn võ lâm đều thuộc như lòng bàn tay.
Trong lời nói có khát vọng không che giấu được.
Vị lão đạo trưởng truyền thụ cho nàng kiếm pháp dưỡng sinh kia, chính là mang một vẻ tiên phong đạo cốt, nàng suy đoán hẳn là một tiền bối cao nhân là tới từ một đại phái trong võ lâm.
Những tin tức này để cho Thôi Hằng đại khái có thể xác nhận, cái tân thủ không gian này rong ruổi đến cái thế giới này hơn phân nửa chính là một cái vị diện võ hiệp.
Tầng cấp sức mạnh phỏng chừng xa xa lạc hậu hơn cái thế giới Hồng Phú Quý nói đến kia.
Đáng tiếc Khương Thất Thất cũng chưa từng thấy qua cao thủ võ lâm giao chiến, chỉ gặp qua một chút nhân sĩ giang hồ thông thường đánh lộn, đối với tiêu chuẩn thực lực cụ thể của những nhân sĩ võ lâm này cũng không biết, phần lớn chẳng qua là tin vỉa hè.
Nếu không Thôi Hằng liền có thể đại khái đánh giá xem tài nghệ thực lực của cái võ lâm này như thế nào.
Bất quá, dựa theo suy đoán của hắn, một cái thế giới võ hiệp coi như cao hơn nữa cũng cao không đến đâu.
Trừ phi là huyền huyễn cao võ thế giới.
"Ở thời không tiên hiệp Tiên Vương khắp nơi lại còn có thế giới nhỏ yếu như vậy. " Thôi Hằng không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ, trong lòng cảm khái nói "Thật là chư thiên vạn giới không thiếu cái lạ."
Nếu như hai trăm năm sau chính mình đi ra tân thủ không gian, sau đó đối mặt cũng là thế giới như thế này thì thật tốt.
Thật là vui thích.
"Thần tiên ca ca, ngươi còn muốn xem múa kiếm sao? " Vừa lúc đó, thanh âm nhu nhược mềm mại của Khương Thất Thất truyền tới.
"Khẽ múa múa đi. " Thôi Hằng phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nói "Nếu như có tâm pháp vận khí gì, cũng có thể đọc lên."
"Thần tiên ca ca đây là muốn chỉ điểm ta võ công sao? ! " Ánh mắt Khương Thất Thất nhất thời sáng lên, trong lòng vô cùng hưng phấn, lập tức gật đầu nói "Được!"
Nàng mặc dù được gia đình chăm bẵm, nhưng từ nhỏ đã hướng tới sinh hoạt xông xáo giang hồ, trừ bạo giúp kẻ yếu, mơ ước trở thành một đời hiệp nữ, nhưng mà hết thảy các thứ này đều cần có một thân võ công không kém mới được.
Nếu như là thần tiên ca ca chỉ điểm võ công cho mình, khẳng định có thể để cho chính mình đột nhiên tăng mạnh đi!
Nếu mà mình lại có thể học được một chút xíu thủ đoạn thần tiên, chẳng phải là muốn trở thành thiên hạ đệ nhất, xưng bá võ lâm rồi hả?
Nghĩ tới đây, nàng nhất thời thì có mười phần động lực.
Dáng vóc Khương Thất Thất rất tốt.
Mặc dù mới mười bốn tuổi, nhưng phát triển rất tốt, thân cao hẳn là có 1m65 trở lên, tỷ lệ cũng tuyệt cao.
Cô gái như thế cầm kiếm nhảy múa, có thể nói là cảnh đẹp ý vui.
Thôi Hằng nhìn rất chuyên tâm.
Đương nhiên, sự chú ý của hắn là tập trung ở phương diện chiêu thức của bài múa kiếm này.
Chờ Khương Thất Thất múa xong, Thôi Hằng đã đem bộ kiếm thuật này thông hiểu đạo lí, cũng suy một ra ba mà nghĩ tới rất nhiều chiêu thức diễn sinh.
Bất quá, với hắn mà nói, thu hoạch trọng yếu nhất vẫn là tâm pháp vận khí Khương Thất Thất đọc lúc múa kiếm.
Cái này mang tới cho hắn không ít dẫn dắt.
"Thần tiên ca ca, như thế nào đây?"
Khương Thất Thất mắt to vụt sáng óng ánh chạy chậm tới trước mặt Thôi Hằng.
Nàng bây giờ mới vừa múa qua một bộ kiếm thuật, khí tức hơi có chút dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ phừng phừng, mười phần khả ái.
" Ừ, cũng không tệ lắm. " Thôi Hằng gật đầu cười nói, cũng không biết là đang nói kiếm thuật hay là tiếng người, "Đưa kiếm cho ta, ta cũng thử một chút kiếm chiêu."
" Được a ! " Khương Thất Thất nhất thời mừng rỡ không thôi, chính mình là muốn gặp được tiên nhân xuất kiếm sao?
Thôi Hằng nhận lấy trường kiếm, chậm rãi huy động.
Đồng thời cũng đang dựa theo tâm pháp vận khí của bộ kiếm thuật này điều động pháp lực.
Thật ra thì, hắn cũng không có ôm hy vọng gì đối với uy lực của bộ kiếm thuật này, dù sao chỉ là một môn võ thuật dưỡng sinh bình thường ở thế giới võ hiệp mà thôi.
Hắn chỉ là muốn tham khảo cách điều động nội khí này,để tìm đến phương pháp khiến cho pháp lực biến hóa linh động.
Nhưng mà, khi Thôi Hằng dùng loại phương thức này thúc giục pháp lực, huơ ra chiêu thức kiếm chiêu thứ nhất, sắc mặt của hắn bỗng nhiên kịch biến.
"Không được!"
Lời còn chưa dứt ——
Coong! !
Chỉ nghe một tiếng kiếm minh rung động, giống như hạc gáy cửu tiêu, vang vọng đất trời.
Trong chớp nhoáng này, dường như tất cả thanh âm trên đời đều bị tiếng kiếm minh này bao trùm!
Một đạo ánh kiếm màu trắng tinh bỗng nhiên từ trên trường kiếm trong tay Thôi Hằng bung ra, phảng phất như là một tia sét phóng lên cao!
Trong phút chốc liền xuyên thủng tận trời!
Ùng ùng!
Ngay sau đó, tiếng nổ vang đinh tai nhức óc từ trên bầu trời truyền ra, giống như là có ngàn vạn Thiên Lôi đồng thời nổ tung, như là ông trời tức giận, để cho người tê cả da đầu.
Qua ước chừng mười mấy giây, đạo kiếm quang này mới chậm rãi tản đi.
Lưu lại trên trời là mây trắng tầng tầng hình vòng tròn khuếch tán ra, cùng với một đạo vết nứt dài đến ba bốn ngàn mét phía trước trên mặt đất.
Đất sét gạch đá tất cả đều bị lật ra, thật là giống như là bị gắng gượng cày bung ra vậy!
Khương Thất Thất bối rối, đây là kiếm thuật mình luyện nhiều năm sao?
Thôi Hằng cũng bối rối.
Cái này giời ạ, nào phải là kiếm thuật của thế giới võ hiệp phổ thông? !