Ở Ngũ Quang Thập Sắc Phúc Địa cách đó không xa, Linh gia - phủ Trung Châu và Mộc gia - phủ Thiên Nguyên một trước một sau đến tạo xôn xao không nhỏ.
“Đạo quân tới.” Có người mắt tinh thấy bóng dáng Cố Kỳ Châu kích động hô.
Chỉ thấy đệ tử Cố Kỳ Châu xuất sắc nhất trăm ngàn năm nay của Đạo Tông thay một thân đạo bào màu đen, dung mạo tuấn mỹ, mang theo thượng vị giả uy nghiêm tự mình tới Ngũ Quang Thập Sắc Phúc Địa.
Lần này các tu sĩ đều kích động lạ thường. Đây chính là đạo quân tu hành không tới ba mươi năm đã phá tứ cảnh đấy, không ngờ lại thân hòa(1), đáng kính như vậy, bội phục!
(1) Thân hòa: Thân thiện, hòa khí
“Đạo quân.” Mọi người đứng dậy hành lễ, người Mộc gia cùng Linh gia như thấy trên mặt có ánh sáng, tự động ưỡn ngực.
Cố Kỳ Châu nhìn chung quanh một vòng vẫn chưa phát hiện dị thường, Đào Hoa Chi sớm đã yên lặng, không chút dao động.
Sau khi hàn huyên một phen, con gái út Linh Sanh của Linh gia “Ý” một tiếng, lúc này mới phát hiện kiếm tu thanh tuấn cùng tiểu nữ lang đáng yêu đi theo sau các nàng kia đã không thấy.
“Đạo quân, trên đường ta tới đây có gặp một kiếm tu thanh y cùng một tiểu nữ lang đáng yêu, nghe nói là người Kiếm Tông núi Thanh Vụ, đạo quân có từng nghe qua?”
Cố Kỳ Châu lắc đầu, lãnh đạm nói: “Có lẽ là tông môn nhỏ dưới chân núi, chưa từng nghe qua.”
“Muội muội, đạo quân một lòng tu đạo, sao có thể chú ý loại việc vặt như này, muội tới chúc mừng hay tìm người thế?” Nữ tu áo trắng phía sau Cố Kỳ Châu mỉm cười có ý chèn ép nói.
Linh Sanh giấu gương mặt đột nhiên lạnh lùng dưới lớp khăn che, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, lại không cam lòng nhìn thoáng qua đường phố náo nhiệt chen chúc. Đáng tiếc, kiếm tu thanh nhuận như ngọc như vậy mà còn lạnh nhạt hơn so với Cố Kỳ Châu nhiều, mình nhất định phải cố gắng hỏi thăm xem sao.
“Đạo quân, nghe nói người phủ Thương Châu cùng phủ Ngô Châu chúc mừng mấy ngày trước đã đến, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi tìm bọn họ uống rượu thôi. Ha ha ha!”
Cố Kỳ Châu gật đầu, khi tất cả đã vào Ngũ Quang Thập Sắc Phúc Địa, lúc này gã ta mới xoay người lẳng lặng nhìn thoáng qua đường phố náo nhiệt lại có chút gì đó lạnh lẽo.
Khương Tự đi theo Lan Tấn một đường, ăn cả một đường. Giỏ tre đan bằng cỏ trên núi Thanh Vụ cũng sớm tràn đầy. Bên trong đều là bánh hoa các màu, các loại thanh lộ vị hoa tươi khác nhau rồi kẹo hồ lô, đồ chơi làm bằng đường, thêm còn thêm các loại trái cây.
“Uống chậm một chút, huynh sớm đã tích cốc, này nọ đều mua cho muội cả. Hôm nay là ngày đầu tiên xuống núi, huynh thấy muội phàm ăn như vậy, sau này cần phải ăn uống điều độ hơn.” Lan Tấn thấy bé ít nhất uống mấy ống trúc Hoa Hồng thanh lộ rồi, chỉ có thể vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
“Vâng, Lục sư huynh, các huynh không ăn cơm quả là đáng tiếc, Hoa Hồng thanh lộ này uống cực ngon!” Khương Tự ôm ống trúc đựng Hoa Hồng thanh lộ trong ngực, hai mắt sáng lấp lánh, uống có chút nghiện, không hổ là đồ uống nổi danh phủ Thanh Châu, vừa vào miệng đã ngọt lành lại thoải mái thanh tân. Ngày hè cũng cần chuẩn bị đồ uống nha, chờ đến khi về bé cũng muốn tự chế thanh lộ ngon như vậy.
“Tu sĩ sớm đã không còn dục vọng ăn uống! Nếu không sao có thể nghịch thiên tu hành.”
“Thất sư phụ còn mỗi ngày uống rượu kia kìa. Thỉnh thoảng uống chút không sao đâu, về sau muội sẽ làm thanh lộ thật ngon cho sư huynh uống.”
“Được.” Lan Tấn khóe mắt cong lên, mang theo bé tới phía trước phủ nha phủ Thanh Châu.