“Đồng tri đại nhân, ngươi đây là tìm giúp đỡ? Còn mang một đứa bé? Nếu làm chậm trễ, Mộc gia ta cũng mặc kệ tình cảm với phủ Thanh Châu các ngươi.” Tu sĩ trung niên dẫn đầu không kiên nhẫn huy roi ngựa, quát lớn nói: “Giá.”
Sư mã cánh vàng phóng nhanh hướng tới Tây Sơn mà chạy như điên, mười mấy người còn lại cũng vội đuổi theo.
Lý Đồng tri nhìn về phía Lan Tấn cùng Khương Tự, hạ giọng lén lút nói: “Vừa rồi là Mộc Dao trưởng lão của Mộc gia - phủ Thiên Nguyên cùng Mạc Tri trưởng lão của Đạo Tông. Cả hai đều là cao thủ tam cảnh hậu kỳ. Mộc gia tiểu thiếu gia nghe nói Tây Sơn xuất hiện một loại dị thú giống hồ ly, trên sống lưng có gai dài như Thừa Hoàng trong truyền thuyết. Người đó hưng phấn đi bắt Thừa Hoàng, kết quả người mất tích.”
(*) Thừa Hoàng: Một thần thú được ghi chép trong còn gọi với tên Đăng Hoàng, Phi Hoàng, Thúy Hoàng hoặc Cổ Hoàng. Ghi chép có nói nước Bạch Dân nằm tại phía Bắc vùng Long Ngư, người ở đấy mình trắng, xõa tóc. Có Thừa Hoàng hình dạng giống như một con cáo, có sừng ở sau lưng, thọ lên tới hàng 2000 năm.
Ánh mắt Lan Tấn hơi sâu, lại là Tây Sơn.
Sư mã cánh vàng ngày đi vạn dặm, không mất nửa ngày đã đến Tây Sơn. Mộc gia lần này tổng cộng tới mười hai người, hơn nữa còn thêm Lý Trường Hỉ dẫn đường, nửa đường nhặt sư huynh muội Lan Tấn, cộng lại vừa đủ 15 người.
Tiến vào Tây Sơn, ánh sáng chợt tối sầm, trong rừng nơi nơi đều là dây leo khô cây cổ thụ, đường khó đi.
Mộc Dao trưởng lão lấy ra một giấy hình người, nhỏ một giọt máu lên người giấy. Khương Tự liền thấy người giấy nhỏ bụ bẫm kia tựa như sống dậy, bước chân ngắn nhỏ hướng núi sâu chạy đi.
“Tiểu nương tử, có phải rất thú vị không? Đây là thuật Truy Tung của Mộc gia - phủ Thiên Nguyên, chỉ cần lấy một giọt máu thì bị người truy tung dù chân trời góc biển cũng có thể tìm được.” Lý Đồng tri đại nhân thấy Khương Tự nhìn không chớp mắt lấy lòng giải đáp.
Đệ tử hạch tâm của những tông môn lớn ra ngoài rèn luyện đều sẽ nhờ trưởng bối tín nhiệm giữ huyết tích để tránh phát sinh ngoài ý muốn.
Khương Tự gật gật đầu, ghé vào giỏ tre đan bằng cỏ Thanh Vụ nhìn người giấy nhỏ kia mềm mại nói: “Nó chạy xa.”
Chỉ thấy người giấy nhỏ kia đón gió chạy nhanh, nháy mắt đã biến mất trong rừng.
Mọi người vội vàng đuổi theo, trong rừng tối tăm ngự kiếm thật cẩn thận, đi theo người giấy nhỏ, cũng không biết chạy bao lâu, người giấy nhỏ kia đột nhiên ngừng lại.
“Là kim đao của tiểu sư đệ, nơi này có vết máu, còn có dấu vết bùa chú bị thiêu.” Đệ tử Mộc gia thất thanh kêu lên.
Chỉ thấy phía trước trong rừng một mảnh hỗn độn, trên mặt đất đều là vết máu. Dây leo khô của cây cổ thụ giống như bị lôi hỏa thiêu để lại những vết đen trên cây. Kim đao của Mộc Tiêu bị cắt thành hai đoạn, người không thấy tung tích.
“Mọi người cẩn thận.” Sắc mặt Mộc Dao trưởng lão ngưng trọng, nhặt kim đao đã bị hủy lên, thấy mặt trên linh khí bị ăn mòn, hơi thở âm lãnh nghênh đón đánh tới, thất thanh kêu lên: “Ma khí.”
Lần này sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi. Ma khí? Thứ kia so với tà tu còn đáng sợ hơn.
Sắc mặt Lan Tấn cũng hơi hơi ngưng trọng.
Lý Đồng tri đại nhân đã túng túng hướng tiểu Khương Tự dịch dịch, thấy Khương Tự mở to đôi mắt đen nhánh nhìn mình, gã gượng cười: “Tiểu nương tử chớ sợ, nếu sợ, hãy nhắm mắt lại.”
Chỉ thấy trong rừng tối tăm, dây leo cổ thụ trăm năm thô tráng bị người giật ra. Bên trong lộ ra một cái hố thi thật lớn. Hố thi này cũng không biết tồn tại bao nhiêu năm, bên trong đều chồng chất xương trắng.
(*) Hố thi: Hố chôn xương.
Khương Tự chỉ nhìn thoáng qua đã bị Lan Tấn che kín đôi mắt, chẳng qua chỉ một cái liếc mắt cũng đủ thấy ghê người.
“Tiểu nương tử, đừng mở mắt, nơi này thật sự không thích hợp với tiểu nương tử đáng yêu xinh xắn như nhóc đâu.” Lý Trường Hỉ nhìn chuyện thảm thiết trước mắt, buổi trưa mới ăn gà nướng suýt nữa đều phun ra. Hố thi sâu như vậy, ít cũng có mấy trăm người, những tu sĩ mất tích đó, tất cả đều chết ở chỗ này sao?
“Tiểu sư đệ sẽ không, sẽ không……” Thành xương trắng chứ? Giọng đệ tử Mộc gia phát run.
“Đây đều là xương cốt cũ rồi.” Mạc Tri trưởng lão tiến lên tinh tế xem xét, thấy này hố thi này bày trận dưới cổ thụ. Giờ cổ thụ cùng dây leo bị bùa chú lôi hỏa thiêu hủy, trong lúc vô ý phá trận, lúc này mới lộ ra xương trắng chồng chất bên dưới.
“Trận pháp này...” Sắc mặt Mạc Tri trưởng lão đột ngột thay đổi, cùng Mộc Dao trưởng lão liếc nhau, trăm miệng một lời nói “Tiểu Trận Tụ âm.”
“Cái gì là Tiểu Trận Tụ âm?”
“Một loại trận pháp cực kỳ tà môn, trận này lấy xương trắng làm cơ sở, hút hết thảy sinh cơ xung quanh chuyển hóa thành tử khí. Thời gian dài, nơi này sẽ biến thành tử địa, người nào bày ra trận pháp âm độc như vậy ở đây?” Sắc mặt Mộc Dao trưởng lão xanh mét: “Mộc Tiêu nhất định đã vào nhầm nơi đây, gặp phải tà tu, lúc này mới xảy ra một trận ác chiến.”
“Ta đây liền đưa tin về phủ Thanh Châu. Mộc trưởng lão, ngọc bài của Mộc tiểu thiếu gia chưa vỡ, người hẳn chưa nguy hiểm đến tính mạng.”
Mộc Dao trưởng lão trầm mặt, ngọc bài của Mộc Tiêu tuy chưa vỡ nhưng đã ảm đạm không ánh sáng. Nếu lại tìm không thấy người, sợ sống không qua nổi đêm tối.
“Người giấy nhỏ lại động.” Khương Tự mềm mại mở miệng, chỉ thấy người giấy nhỏ kia “Vèo” một cái hướng núi sâu chạy đi. Mang đi share/trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé