Bóng đêm tối mịt mùng, một chút ánh trăng cũng bị mây đen che khuất, sơn cốc âm u. Khương Tự dựa vào trong lòng Lan Tấn ngủ ngon lành. Bỗng lửa trại đang cháy đột nhiên tắt.
Lý Đồng tri đại nhân đang trong giấc mộng đẹp, ở đó gã ngày ngày đều có gà nướng ăn không hết, Lý nương tử cuối phố còn tặng gã một đĩa bánh hoa, hẹn Thất Tịch cùng đi xem hoa đăng.
Lý đại nhân suýt nữa ở trong mộng bật cười thành tiếng. Sau đó ót không biết bị cái gì đâm một phát, gã bị đau tỉnh mộng, vừa mở mắt đãn thấy lửa trại tắt, khắp nơi lạnh chẳng khác gì hầm băng. Đám người Mộc Dao trưởng lão vốn nhắm mắt thanh tu giờ lại từng người dại ra từ từ đứng dậy. Cả đám như con rối hướng tới sau tượng đá mà đi. Tượng đá dị thú kia mở cái miệng khổng lồ ra đem một đám người Mộc gia đều nuốt xuống.
Lý Đồng tri đại nhân cả người cứng đờ, suýt nữa thét chói tai thành tiếng, kinh hãi hết sức. Ống tay áo bỗng bị người lặng lẽ giật nhẹ, chỉ thấy tiểu nương tử Khương gia mở đôi mắt cười trăng non hướng gã chớp chớp, sau đó một lần nữa nhắm mắt lại.
Lan Tấn đã ôm tiểu Khương Tự đi về tượng đá.
Lý đại nhân suýt nữa khóc ròng, đại nhân, cứu ta!
Lý Đồng tri đại nhân thấy cao thủ tam cảnh hậu kỳ đều mơ màng hồ đồ bị khống chế tâm thần chỉ có thể vội vàng nhắm mắt lại, cắn răng làm bộ bị khống chế, cũng đi về phía tượng đá kia.
Tượng đá há mồm đem người tiếp tục nuốt xuống. Chẳng bao lâu, trên đỉnh núi không còn một ai.
Khương Tự bị Lan Tấn ôm vào trong ngực, sau khi bị tượng đá kia nuốt vào, thân thể liền không ngừng rơi xuống. Bên cạnh truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất. Bé được Lan Tấn bảo vệ, lông tóc không tổn hao gì ngã vào lòng Lan Tấn, vừa mở mắt liền thấy tiểu thiếu gia Mộc gia vốn sưng thành đầu heo giờ bị ngã trông càng thêm ghê gớm.
Nơi nhìn đến là một địa cung rộng lớn. Địa cung âm trầm rét lạnh, trên vách tường có vô số huyết đằng. Những huyết đằng đó giống như vật còn sống, trong suốt có thể nhìn rõ ràng bên trong có máu tươi lưu động.
Khương Tự vừa thấy cả người đã rét run, chỉ biết mỗi sợi huyết đằng đều đâm vào một tu sĩ, dây mây đâm vào mạch máu tu sĩ, từng chút một đem tinh huyết tu sĩ đó rút ra, vận chuyển đến chỗ sâu trong địa cung. Thế mà lại là lấy máu người sống! Đây là chỗ nào thế này?
“Tiểu động phủ!” Khương Tự không dám lên tiếng đành phải gọi tiểu động phủ.
“Tiểu Khương Tự, nơi này thực tà môn, cô theo sát Lan Tấn.” Tiểu động phủ bình thường cả ngày giả chết cũng có chút khẩn trương. Giờ động phủ đến tầng đầu tiên còn chưa được chữa trị, nó chính là một đứa cùi bắp, tiểu Khương Tự là cùi bắp trong cùi bắp, nếu không cẩn thận sẽ bị ăn luôn, vậy nó thật sự sẽ phải khóc chết.
“Khặc khặc, hôm nay vận khí thật tốt, lập tức có nhiều dê béo tới như vậy.” Ông lão Triệu gia giờ phút này đã sớm xé rách mặt nạ giả nhân giả nghĩa, nhìn Mộc gia trưởng lão cùng Đạo Tông trưởng lão bắt được, đáy mắt lóe lên ánh sáng âm lãnh: “Ba cao thủ tam cảnh hậu kỳ cũng đủ cho lão tổ thoải mái ăn một bữa no nê.”
“Sao còn theo thêm một con nhóc thối thế này? Một chút tu vi cũng không có, máu cũng không đủ hai ngụm, thật vướng tay.”
Ông lão Triệu gia nói xong vươn móng vuốt muốn bóp chết tiểu Khương Tự thì Thúy Thúy đi bên cạnh lão ta bỗng nhiên ngẩng đầu, bắt lấy tay lão ta: “Ta, ta muốn mặt con nhỏ đó.”
Giọng Thúy Thúy bén nhọn như tiếng đá cọ xát vào nhau khiến người nghe đau đầu. Ả nháy mắt ngẩng đầu đã để lộ ra nửa khuôn mặt khác, gồ ghề lồi lõm như cây khô bị lửa lớn thiêu qua.
Lý Đồng tri đại nhân vừa lúc thấy suýt nữa lại nôn, thấy Lan Tấn một chút chỉ thị cũng không có, gấp đến độ cào tim cào phổi.
“Được, vậy để lại cho mày.” Ông lão Triệu gia cười quái dị một tiếng, chỉ huy đám người Mộc Tiêu tiến vào chỗ sâu trong địa cung.
Lý Đồng tri đại nhân lúc này mới phát hiện mọi người bị một sợi tơ nhện màu đỏ kéo, giống như rối gỗ giật dây không hề hay biết mà hướng tới địa cung âm u ẩm ướt. Hai bên sườn thông đạo đều có đèn Trường Minh, mặt tường bị từng cây huyết đằng chiếm kín. Mỗi dây huyết đằng như cũ đâm vào một người tu sĩ mặt vàng như nến. Cả đám người bọn gã như đia giữ đường tượng người, sởn tóc gáy.
(*) Đèn Trường Minh là một loại đèn mà dân chúng thời xưa thường thắp vào đêm 30 hoặc trong những dịp thờ cúng. Tương truyền rằng, ngọn đèn này có tên gọi là "Trường Minh" vì sở hữu ánh sáng không dễ bị dập tắt. Loại đèn này từng mà được sử dụng trong các ngôi mộ cổ của bậc đế vương và giới quý tộc ở cả phương Đông lẫn phương Tây.