Tiêu Vân khá quen thuộc với Bắc Sơn. Bắc Sơn có một cái đập nước, khi còn nhỏ, Tiêu Vân thường hay đến đây bơi, chính vì thế cũng luyện được khả năng thích nghi với nước.
Bãi đỗ xe tòa nhà Lan Đình có đến mấy chiếc xe đẹp, Hạ Khinh Ca đi đến một chiếc BMW màu bạc.
- Lái xe!
- Tôi lái?
- Tôi để anh ngồi ghế lái rồi, anh không lái thì ai lái?
- Nhưng mà... tôi không biết lái xe.
Hạ Khinh Ca tự nhiên muốn đập đầu, đến lái xe cũng không biết thì gọi gì là vệ sĩ, đây là ông tướng!
- Anh ngồi ghế phụ, để tôi lái.
Hạ Khinh Ca bực bội nói. Tuy rằng trong chuyện này, anh ta không có lỗi, nhưng cái tên này... cho dù anh ta có coi đấy là phòng của anh ta, thì anh ta ở trong phòng... không thể mặc thêm ít quần áo được sao?
- Ồ.
Tiêu Vân đáp lời với giọng oan ức, ngồi sang ghế phụ. Lúc này tốt nhất không nên chọc giận cô gái này. Mặc dù Tiêu Vân cảm thấy từ đầu tới cuối, hắn không làm gì sai, nhưng cho dù có không đọc trộm suy nghĩ của Hạ Khinh Ca thì hắn cũng biết trong lòng cô bây giờ, lỗi của hắn là nặng nhất.
Nhưng mà có thấy oan thì cũng chỉ đến vậy mà thôi, Tiêu Vân không nói gì, chăm chú quan sát động tác của Hạ Khinh Ca.
Kéo tay phanh, nhả côn, đạp ga...
Kỹ thuật lái xe của Hạ Khinh Ca cũng rất tốt, chiếc BMW màu bạc nhẹ nhàng tiến đến Bắc Sơn.
Vừa vào đến địa phận Bắc Sơn, Tiêu Vân có cảm giác không ổn cho lắm. Cảm giác này giống với cảm giác hôm mà Đường Quân đưa hắn đến bãi gửi xe nói chuyện.
- Cẩn thận một chút, tình hình có vẻ không ổn.
Tiêu Vân đột nhiên nói.
- Có gì không ổn? Sao anh biết?
Hạ Khinh Ca nhìn xung quanh, không thấy có gì.
- Trực giác!
Tiêu Vân nghiêm túc nói.
Hạ Khinh Ca bĩu môi, dù không tin nhưng cô vẫn giảm tốc độ.
Xe đi đến một đoạn đường rẽ, Tiêu Vân bỗng chỉ tay:
- Đi đường này.
- Đường này? Nhưng có biển đang thi công mà.
- Biển giả đấy!
- Giả á? Làm sao anh biết?
- Thứ nhất, mấy chữ này viết rất xấu. Thứ hai, mực viết còn chưa khô, rõ ràng là vừa mới viết rồi đặt ở đây. Quan trọng là tôi biết đường này, vừa mới làm xong thì sao đã sửa chữa được. Thế nên nhất định là có người cố ý là vậy, mục đích là để chặn đường lại, đua xe cho thuận tiện. Khả Nhi muốn đua xe với người ta thì chắc chắn là ở hướng này.
Hạ Khinh Ca liếc nhìn Tiêu Vân, thầm thấy khâm phục. Lúc này cô mới phát hiện ra vấn đề này, mặt đường vẫn còn đen bóng, tình trạng đường rất tốt, rõ ràng là một con đường mới làm, đoạn đường như vậy rất thích hợp để đua xe.
Hạ Khinh Ca đâu có biết Tiêu Vân đã làm nhân viên quèn rất lâu rồi, rảnh rỗi thì nghiên cứu mấy thứ xung quanh, cho nên cũng chú ý hơn đến những tình tiết nhỏ.
Đi theo con đường đó một lúc liền nghe thấy những tiếng nhạc ồn ào hỗn loạn, phải có ít nhất mười mấy nam nữ đang nhảy múa lắc lư, có mấy cô gái ăn mặc hở hang còn đang lắc lư đầu, nhìn giống như vừa cắn thuốc.
Mười mấy chiếc xe các loại đang đỗ hai bên đường, có hai chiếc đang dừng ở giữa đường, chiếc Ferrari của Đường Khả Tâm cũng ở trong số đó.
Hạ Khinh Ca nhíu mày, sao Đường Khả Tâm lại giao du nhập hội với đám này được?
- Cô ngồi yên trong xe, tôi ra gọi cô ấy về.
Tiêu Vân nói.
- Cô ấy đang có thành kiến với anh, để tôi đi thì hơn.
Hạ Khinh Ca phản đối, vừa nói vừa định xuống xe.
- Ở đây đang hỗn loạn, tôi biết tình hình ở đây, chúng toàn là đám côn đồ nhãi nhép, ngôi sao như cô đi lại không hay.
- Tôi có trang điểm rồi, bọn họ không nhận ra đâu.
- Có trang điểm thì cũng không che giấu được một người đẹp như cô, một người đẹp xuất hiện giữa đám cầm thú này lại càng thêm phiền phức. Tôi là đàn ông, tôi phải bảo vệ cô.
Tiêu Vân nói vậy khiến Hạ Khinh Ca cảm thấy ấm áp trong lòng, cuối cùng cô không kiên quyết đòi xuống nữa, khẽ nói:
- Có chuyện gì thì lập tức liên lạc với tôi.
Tiêu Vân gật gật đầu, bước thẳng xuống xe.
- Thế nào đây, cô em, có ai phù hợp không?
Một gã tóc xoăn đeo trên người mấy chục cái vòng đang đứng cạnh chiếc Ferrari của Đường Khả Tâm, vẻ mặt hèn mọn nói với Đường Khả Tâm:
- Nếu không có thì tôi phải vào xe cô rồi. Cô bắt tôi đợi lâu quá rồi đấy, không còn kiên nhẫn nữa đâu.
- Đúng thế đấy, đúng thế đây! Anh tóc xoăn lên đi, chúng em sốt ruột lắm rồi đây!
- Cô em, cô em còn do dự điều gì ữa?
- ...
Một đám đàn ông gào thét.
- Có chuyện gì thế?
Tiêu Vân đi đến đằng sau tên tóc xoăn, lạnh lùng hỏi.
- Hả? Tiêu Vân!
Không ngờ là Đường Khả Tâm nhìn thấy Tiêu Vân xong, không những không tức giận mà lại vô cùng vui vẻ, giống như vừa gặp được cứu tinh vậy.
- Mày là thằng nào?
Tên tóc xoăn thấy tự dưng có một kẻ thích xen vào chuyện bao đồng, hơn nữa gã còn không quen nên nhìn Tiêu Vân với vẻ khó chịu.
- Tôi hỏi anh là ở đây có chuyện gì?
Tiêu Vân tăng thêm ngữ khí, lạnh lùng hỏi lại. Từ khi đánh bại mười mấy tên vệ sĩ do Đường Quân phái đến, hắn tin rằng thân thủ của mình đã tăng lên rất mạnh, mấy tên du côn nhãi nhép này hắn chẳng coi là gì.
Tên tóc xoăn bị Tiêu Vân liếc một cái đã giật nảy mình, lập tức dẹp ngay ý định tung một chưởng đánh lệch mũi Tiêu Vân đi. Gã giải thích:
- Cô nàng này muốn đua xe với anh em bọn ta, nhưng theo quy định thì trong xe phải có một người đi cùng mới được. Cô ấy không tìm được người đi cùng, ta đang muốn thương lượng với cô ấy có cần ta lên xe không.