Lúc Tiêu Vân gặp Đường Quân đã là buổi trưa ngày thứ hai. Sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Vân, Đường Quân lập tức sắp xếp người đi điều tra chuyện Đường Khả Tâm bị gặp chuyện ở Bắc Sơn. - Lần này may mà có cậu, nếu không Khả Nhi đã bị bọn chúng bắt cóc rồi. Quả nhiên ta không nhìn nhầm người. Đường Quân cảm kích nói.
Tiêu Vân đỏ mặt lên. Đường Quân hình như không biết vì tức giận mình nên Đường Khả Tâm mới đi ra ngoài đua xe cùng đám người đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như bọn chúng không có ý đó thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chắc chắn bọn chúng sẽ tìm cơ hội khác để ra tay với Đường Khả Tâm, vậy nên Đường Quân nói vậy cũng có căn cứ. - Tình hình thế nào rồi ạ? Tiêu Vân hỏi. - Đã tìm thấy xác đám người đó rồi, điều tra rõ ràng thân phận của chúng rồi. Toàn là đám du côn, người của Liễu Thất Gia. Đường Quân nói. Liễu Thất Gia chính là Liễu Thành Quyền, vương giả thế giới ngầm ở thành phố Tân Hải. Ở Tân Hải, có rất nhiều người không biết Cục trưởng Cục cảnh sát là ai, nhưng không ai không biết Liễu Thất Gia là ai. Có người nói, ở góc độ nào đó, Liễu Thất Gia mới chính là chủ nhân thực sự của thành phố Tân Hải. - Có phải là do Liễu Thất Gia làm không? Tiêu Vân hỏi. Đường Quân lắc đầu. - Liễu Thất Gia cam đoan là chuyện này lão không biết chút nào. Cái tên tóc xoăn còn sống kia cũng nói chuyện này không liên quan đến Liễu Thất Gia, là mối làm ăn riêng của đại ca gã. Một điều kỳ lạ là, sau đó gã đại ca kia sau đó đã bị mất tích. Ta đang rất nghi ngờ khả năng là bị diệt khẩu. Liễu Thất Gia nổi cơn thịnh nộ, cắt đứt một ngón tay của toàn bộ những tên tiểu lưu manh ở Bắc Sơn để đền tội với ta. Tiêu Vân liền nói: - Xem ra chuyện này nhất định có người sai khiến ở đằng sau. Đường Quân khẽ gật đầu: - Nhất định là như thế. Mục tiêu ban đầu của chúng là ta, bây giờ lại chuyển sang người nhà của ta. Ta chỉ có một cô con gái là Khả Nhi, mẹ con bé mất sớm như thế, Khả Nhi bây giờ là người thân duy nhất của ta. Dám có ý định ra tay với con gái ta, ta tuyệt đối không tha cho bọn chúng. Tiêu Vân hỏi: - Tổng giám đốc Đường có đối tượng nghi ngờ nào không ạ? Đường Quân nói: - Có! Ta cho rằng có ba nhóm người có khả năng nhất. Thứ nhất, là kẻ đối đầu lớn nhất trong lĩnh vực làm ăn của ta, Tổng giám đốc Bàng Hùng Phong của Quốc tế Phú Bang, do trong làm ăn có xảy ra một số chuyện không vui vẻ với nhau, gần đây công ty bất động sản con khai thác khu Bắc Sơn nên xảy ra tranh chấp. Khả năng lão ta sắp đặt chuyện này cũng là rất lớn. Thứ hai là Liễu Thành Quyền, dù lão ta có làm hành động chuộc lỗi, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng là lão giả bộ hồ đồ, còn về động cơ..., bây giờ cũng khó nói. Cái thứ ba... tốt nhất không phải rơi vào cái thứ ba. Nếu là như thế thì cậu cũng không giúp được gì, không biết có lẽ tốt hơn. Thấy Đường Quân không chịu nói, Tiêu Vân cũng không hỏi thêm mà chỉ hỏi: - Tổng giám đốc Đường cần tôi làm việc gì? - Giúp ta điều tra Bàng Hùng Phong và Liễu Thành Quyền, tìm ra mọi dấu vết về mối liên hệ giữa bọn họ và chuyện này. Tốt nhất là không có, nếu như có gì... phải lập tức báo cho ta biết! - Tôi? Không có cảnh sát sao? Tiêu Vân ngạc nhiên hỏi. Đường Quân cười lạnh: - Cảnh sát? Để bọn chúng đối phó với thường dân còn được, đối phó với những người này... Hừ! Với địa vị của Bàng Hùng Phong và Liễu Thành Quyền, nếu như thực sự giao chuyện này cho cảnh sát, bọn chúng không bán đứng ta đã là tốt lắm rồi. - Nhưng tôi còn phải bảo vệ an toàn cho Đường tiểu thư. Nếu tôi không ở đây, chỉ sợ... Tiêu Vân nói. Đường Quân sắp xếp như vậy thì không khớp được với đại kế cua gái của hắn. Vất vả lắm hắn với Đường Khả Tâm mới có chút tiến triển, giờ như thế này thì lại phải tách nhau ra sao? Đường Quân trả lời: - Chuyện này cậu đi là thích hợp nhất. Nếu như bọn chúng thực sự muốn đối phó với ta, vậy thì những người bên cạnh ta chắc chắn đã lọt vào tầm ngắm của bọn chúng, chỉ cần có bất cứ động tĩnh nào chúng cũng đều biết được. Nhưng cậu thì khác, cậu mới được ta tuyển vào, cũng không xuất đầu lộ diện có tiếng tăm gì, bọn chúng có lẽ vẫn chưa chú ý đến cậu. Hơn nữa, từ việc hôm qua cậu ứng phó với các mối nguy hiểm, cậu có đủ khả năng để đảm nhiệm việc này. Tôi có niềm tin với cậu. Còn về sự an toàn của Khả Nhi, xảy ra chuyện như vậy, tôi sẽ hạn chế tối đa hành động của Khả Nhi, đến khi có kết quả của việc này mới thôi.