Bởi vì lời khuyên của Lý Nhàn, Tả Ngự Vệ Đại tướng quân Tiết Thế Hùng đích thân dẫn nhân mã tới Thượng du Tát Thủy tuần tra, đúng lúc gặp người Cao Cú Lệ đang tích nước, hai bên đánh nhau một trận kịch liệt. Người Cao Cú Lệ bị đánh lui, Tiết Thế Hùng sai người đi báo tin người Cao Cú Lệ chuẩn bị lợi dụng Tát Thủy ngăn đại quân lại cho Vũ Văn Thuật biết. Bản thân ông thì dẫn người lên Thượng du đóng quân để phòng người Cao Cú Lệ lại một lần nữa dựng đê ngăn nước.
Thoạt nhìn là một việc rất đơn giản, Lý Nhàn lại biết đây chỉ là vì mình biết trước được đoạn lịch sử này cho nên mới có thể phá được mưu kế của người Cao Cú Lệ ngăn nước để nhấn chìm quân Tùy. Trên thực tế, nếu không phải vì hắn vừa đúng lúc biết được mưu kế của người Cao Cú Lệ, với sỹ khí hiện nay của quân Tùy, với hiện trạng hiện tại của quân Tùy, các binh lính thậm chí ngay cả đi đường cũng đều sắp không có khí lực nữa rồi. Nếu dòng nước Tát Thủy chảy xiết, sợ rằng chính là một thảm họa. Trên thực tế, binh lính Đại Tùy hiện giờ hoàn toàn là dựa vào lực lượng tinh thần để chống đỡ. Nhân mã Tả Ngự Vệ không nhiều lương thảo bằng người khác. Một trận chiến ở Thượng du Tát Thủy hơn một vạn lính Tả Ngự Vệ giao chiến với hơn tám nghìn người Cao Cú Lệ, tổn thất hơn nghìn người. Mặc dù giết chết hơn hai nghìn quân địch nhưng cũng chỉ là đánh lui chứ không dồn lực truy kích tiêu diệt toàn bộ. Nếu là trước đó một tháng, tám nghìn binh lính Cao Cú Lệ với trang bị và huấn luyện này đều kém xa phủ binh Đại Tùy, không đủ để Tả Ngự Vệ nhét kẽ răng đấy.
Đó chính là bất đắc dĩ, Tiết Thế Hùng đã và đang lo lắng, nếu người Cao Cú Lệ dùng gấp đôi binh lực tấn công, chỉ e Tả Ngự Vệ hiện tại chỉ có thể chật vật rút lui.
Quân Tùy chân trước vừa mới rút lui, Cao Lệ Vương Cao Nguyên liền tuyên bố em trai ruột của mình Cao Kim phản quốc, Ất Chi Văn Đức được người ta mang vào Bình Nhưỡng. Cao Nguyên phong y là Binh mã Đại Nguyên soái, thống soái binh mã cả nước đi quyết chiến với quân Tùy.
Trước đây, Ất Chi Văn Đức cử người tới Thượng du Tát Thủy, vốn muốn mượn uy lực của Tát Thủy để dạy cho người Tùy một bài học, không ngờ người Tùy lại phá mất diệu kế của y. Không còn cách nào khác, Ất Chi Văn Đức đành phải buông tha, chuyển sự chú ý vào làm thế nào nhân lúc quân Tùy rút lui tạo được đòn tấn công lớn nhất cho đối phương. Liên quân Cao Cú Lệ từ các bộ tộc các thành đã tới, tổng binh lực không dưới bốn mươi vạn, còn nhiều hơn quân viễn chinh của Đại Tùy rất nhiều.
Biết tin tam đệ Ất Chi Văn Lễ của mình bị giết chết, Ất Chi Văn Đức tức đến hộc máu ra.
Chỉ là sự cứng rắn của người này vào lúc này khiến người ta kinh ngạc. Y không bị vết thương nặng trên cơ thể đánh bại, cũng không bị sự thật người thân chết trận đánh bại, tất cả thù hận của y hóa thành sức mạnh báo thù, chống đỡ cơ thể tàn tật chỉ huy cuộc chiến tranh này.
Quân viễn chinh Đại Tùy đã hết lương thực rồi, bây giờ lực lượng tinh thần chống đỡ của họ chỉ là hai chữ.
Về nhà.
Từ khi Lưu Sỹ Long giữ Bảo Sơn Vương Cao Cú Lệ Cao Kim ở lại, Vũ Văn Thuật liền có dự cảm lần này có lẽ thực sự đã bị đánh bại rồi. Cho nên, ông hạ lệnh đại quân xuất phát ngay trong đêm, vượt sông Tát Thủy với tốc độ nhanh nhất. Vũ Văn Thuật cảm thấy may mắn chính là chàng thiếu niên tên Yến Vân đó đã phát hiện ra âm mưu của người Cao Cú Lệ. Nếu không khi đại quân vượt được nửa sông, người Cao Cú Lệ liền phóng nước xuống, kết cục cũng dễ thấy được. Nhưng hiện tại Vũ Văn Thuật lại có chút không vui, bởi vì khi hạ lệnh lui quân, cảm giác của ông rõ ràng thấy binh lính đã không còn sức lực để chiến đấu nữa. Về nhà là tín niệm chống đỡ họ tiếp tục bước tiếp, cũng chính vì về nhà, sỹ khí của họ vào thời khắc này bỗng như đều tiêu tán hết.
Nỗi nhớ nhà như dao cắt, ai nấy đều cảm thấy bất an.
Vũ Văn Thuật không biết, một cánh quân như vậy, khi đối mặt với muôn vàn khó khăn liệu có ý chí để khắc phục mọi khó khăn không.
Lấy Tả Kiêu Vệ của Kinh Nguyên Hằng làm tiên phong, lấy Tả Đồn Vệ của Tân Thế Hùng cản phía sau, quân viễn chinh Đại Tùy bước trên đường về, chỉ là thời khắc này không ai biết ngày mai của mình sẽ thế nào? Là chết trận, hay là chết đói?
…….
………
Ất Chi Văn Đức triệu tập thủ lĩnh các bộ tộc dưới trướng và chủ thành các thành lại. Bốn thân binh đỡ ý đứng trước mặt mọi người. Bởi vì vừa mới biết được tin chết của Ất Chi Văn Lễ, sắc mặt của Ất Chi Văn Đức âm trầm, hai mắt đỏ hoe. Ất Chi Văn Lễ là người em mà y thương yêu nhất từ khi còn nhỏ, cũng là người nối nghiệp gia tộc của y được bồi dưỡng từ nhỏ. Bây giờ, Ất Chi Văn Lễ đã chết rồi, mình tàn phế, Ất Chi Văn Thanh vẫn còn ở thành Liêu Đông khổ sở trấn thủ cũng không biết bây giờ có còn sống hay không? Tất cả những điều này đều là người Tùy tạo ra. Nỗi hận trong lòng y đã tới bước mà người bình thường không thể lý giải được. Y bây giờ hận là không thể bắt được Vũ Văn Thuật, sau đó ăn tươi nuốt sống hắn ta.
Nhưng, ông trời đều công bằng với mỗi người. Bởi vì y giật dây Cao Nguyên không để ý tới lời triệu kiến của Hoàng đế Đại Tùy, trêu chọc vũ lực đế quốc Đại Tùy. Chiến tranh đã khiến y mất đi một người em trai, mất đi một cái chân, cũng mất đi vô số họ hàng. Đó là sự trừng phạt của ông trời dành cho y. Ất Chi Văn Đức không thể phản kháng lại được. Nhưng tương tự như thế, bởi vì sự kiêu ngạo tự đại của Hoàng đế Đại Tùy. Bởi vì đạo đức nhân nghĩa giả vờ giả vịt của người Tùy mà chọc giận ông trời. Bây giờ, ông trời sẽ cho Ất Chi Văn Đức cơ hội, mà không phải là người Tùy. Ất Chi Văn Đức biết, cuối cùng mình sẽ giành được thắng lợi.
- Các ngươi biết mình phải làm thế nào rồi chứ?
Ánh mắt Ất Chi Văn Đức đảo qua mặt từng người, trầm giọng hỏi.
- Xin Đại nguyên soái hạ lệnh!
Chúng tướng Cao Cú Lệ đồng thanh nói.
Ất Chi Văn Đức chậm rãi gật đầu:
- Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, những chuyện khác đều không cần phải nghĩ tới. Đó chính là đuổi theo, từ bốn phương tám hướng đuổi theo, giống là sói cắn chết người Tùy đáng ghét đó! Không được dừng lại, không được gián đoạn, lấy hết dũng khí của các ngươi để tiếp tục truy sát liên tục người Tùy. Ta không có chiến thuật gì có thể cho các ngươi biết. Nếu nói có, vậy thì chính là bằng bất cứ giá nào cũng phải truy sát người Tùy. Đó chính là chiến thuật.
- Đừng có dừng, người Tùy đã xong rồi. Dù họ có thể vượt sông Tát Thủy, nhưng họ đã không còn lương thực, không thể đi xa được. Dù họ đều là mãnh hổ, hiện giờ cũng đã đói không há được miệng ra, không giơ nổi móng vuốt lên nữa rồi. Cho nên, không cần phải sợ họ. Bây giờ tới lượt họ sợ. Đi đi, các con, dẫn võ sỹ bộ tộc các ngươi đi, dùng vũ khí trong tay các ngươi để người Tùy biết họ phải trả giá thế nào! Người Tùy kiên trì không được bao lâu nữa. Từ Tát Thủy tới Mã Tý Thủy hơn nghìn dặm, sẽ là địa ngục của người Tùy!
Y khoát tay, ra hiệu thủ hạ xuất phát:
- Đi đi! Giết chết toàn bộ người Tùy, để họ phải trả giá!
- Trả giá thật lớn!
Hàng trăm tướng lĩnh đồng thanh hô vang một câu, sau đó quay người bước về phía đội ngũ của mình. Họ từ các nơi tới, chính là để tham gia vào trận quyết chiến sau cùng này. Trước đây quân Tùy đã ép họ tức không thở được, cuối cùng thời khắc báo thù cũng đã tới rồi.