Hắn vừa nói, mũi phá giáp chùy thứ hai đã bay ra, phập một tiếng một lần nữa bắn trúng hồng tâm.
Lắp mũi tên thứ ba lên cung: - Phàn lung chính là nhà giam, và người bước vào phàn lung tự mình là tù nhân cũng là cai ngục, tự mình giám sát, có chút ý tứ giống khổ hành tăng úp mặt vào tường phải không?
Mũi tên thứ ba bắn ra, vẫn rất tinh chuẩn.
- Theo như tôi thấy, thuần túy là tán hươu tán vượn.
Lý Nhàn nhìn phá giáp chùy cắm trên hồng tâm, lắc lắc cổ tay nói.
- Đúng là một cái lồng.
Không biết vì sao, trên mặt A Sử Na Đóa Đóa có một chút áy náy như có như không: - Nhưng không giống như kiểu lồng mà ngươi nghĩ.
- Một cái lồng sắt, người đi vào tự mình ấn cơ quan, trong lồng sắt sẽ có gai nhọn đâm ra, người trong lồng chỉ có một chút không gian để ở, động tác chỉ cần hơi mạnh một chút, sẽ bị gai nhọn đâm bị thương. Nếu buồn ngủ mệt mỏi đói cơ thể hơi hơi lay động, sẽ bị đâm cho máu thịt mơ hồ.
A Sử Na Đóa Đóa xoay người đi đến vị trí loan đao: - Nói ngươi thắng chính là thắng, lúc ta bắn tên ngươi ở xa nhìn, còn lúc ngươi bắn tên ta lại cố ý làm loạn tâm ngươi, cho dù như vậy, ngươi ra tay vẫn tinh chuẩn hơn ta.
Lý Nhàn chìm đắm trong tưởng tượng về phàn lung, khoảng chừng một phút sau, mới thổ ra một ngụm trọc khí.
- Tôi thua rồi, tôi vào đó đổi thị nữ của nàng ra.
Hắn đi về phía hoành đao của mình.
- Ta thắng ư
Khóe miệng A Sử Na Đóa Đóa khẽ động: - Ngươi thắng rồi, coi như ta chưa từng nói qua,
- Tính hòa đi.
Đạt Khê Trường Nho nói với Diệp Hoài Tụ: - Hai bên trước đó chỉ nói một trăm bước bắn trúng hồng tâm, ai trúng nhiều người đó thắng, bây giờ An Chi và Đóa Đóa cô nương đều bắn trúng ba lần, cho nên coi như cầm hòa.
Diệp Hoài Tụ gật gật đầu.
- Lý Nhàn, tự An Chi?
Nàng hỏi.
- Ừm, hai chữ An Chi này là do hắn tự mình chọn.
Ký lai chi tắc an chi? (Sống ở đâu thì theo phong tục ở đó)
Diệp Hoài Tụ có chút không hiểu, trong đầu mơ hồ nghĩ tới điều gì đó, nhưng lại không thể nghĩ ra, nàng chỉ cảm thấy, thiếu niên cần thường xuyên nhắc nhở mình sống ở đâu thì theo phong tục ở đó, trong lòng không biết có bao nhiêu phần khổ sở bao nhiêu phần bi thương? Hoặc cũng có thể, hắn dùng cái tên này để tự nhắc nhở mình, phải an tâm kiên định? Nghĩ không ra, Diệp Hoài Tụ đơn giản không muốn nghĩ thêm nữa, nhưng không biết vì sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy thiếu niên này thực sự khác biệt.
- Ván đầu tiên thủ hòa.
Đạt Khê Trường Nho nói: - Có ý kiến gì không?
A Sử Na Đóa Đóa nhìn về phía Lý Nhàn: - Đáng lẽ là hắn
- Tôi không có ý kiến.
Lý Nhàn gật gật đầu nói: - Bắt đầu ván thứ hai đi, tôi đang vội.
Nói xong ba chữ tôi đang vội, Lý Nhàn cảm thấy mình đúng là con mẹ nó cool quá. Đây mới là khí độ và tự tin của nam nhi, đây mới là đạo vương giả.
A Sử Na Đóa Đóa muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng.
- Đọ cái gì?
Lý Nhàn hỏi.
- Để ta làm chủ cho.
Diệp Hoài Tụ tiến lên phía trước nói: - Ta dùng thủ pháp giống vậy phát tiêu, các ngươi ai có thể chặn được nhiều hơn, thì coi như thắng.
Lý Nhàn gật gật đầu: - Tôi thi trước.
Diệp Hoài Tụ có chút kinh ngạc nói: - Người thi trước, bao giờ cũng chịu thiệt thòi.
- Tôi sẽ tránh mặt.
A Sử Na Đóa Đóa quay người bỏ đi, không chút dây dưa dài dòng.
Diệp Hoài Tụ nhìn nhìn Lý Nhàn, lại nhìn nhìn A Sử Na Đóa Đóa, trong lòng bỗng nhiên rất vui vẻ, bởi vì nàng phát hiện hai đứa trẻ đều rất kiêu ngạo này ở cùng một chỗ với nhau, thực sự thú vị.
Gia Nhi không biết từ lúc nào đã từ trong phòng bưng ra một cái khay, bên trên bày rất nhiều hạt châu tròn tròn. Lúc đi qua trước mặt Lý Nhàn, hắn cố ý nhìn nhìn, không kìm được tiện tay nhặt một viên cầm trước mặt quan sát, sau đó bỏ vào trong miệng.
- Thịt viên vừa mới chiên xong? Mùi vị không tệ.
Lý Nhàn cười cười.
- Sao không dùng ngân châm thử nữa?
Diệp Hoài Tụ trêu đùa nói.
Lý Nhàn bĩu môi: - Tôi nhìn thấy cô ta vừa ăn một viên.
Gia Nhi đỏ mặt, trừng mắt lườm Lý Nhàn một cái.
Nửa canh giờ sau.
Trên y phục Lý Nhàn có thêm ba vết dầu mỡ, còn trên y phục A Sử Na Đóa Đóa cũng là con số này. Diệp Hoài Tụ lấy thịt viên mới chiên làm ám khí, phân biệt ra tay mười lần với Lý Nhàn và A Sử Na Đóa Đóa.
- Lại là thủ hòa
Lý Nhàn có chút đau đầu thở dài.
Hắn thật sự không ngờ đao pháp của A sử Na Đóa Đóa lại tốt như vậy, luận tốc độ ra tay mà nói, không hề chậm hơn mình. Khiến người ta kinh ngạc nhất là, nàng ta dùng tay trái cầm đao. Tiễn pháp, kỳ thực thấp hơn Lý Nhàn một bậc, hắn vừa nói chuyện vừa bắn tên, A Sử Na Đóa Đóa tự nhận không thể làm tốt như vậy. Nhưng Lý Nhàn lại nhận thủ hòa, ấn tượng của nàng dành cho thiếu niên này cũng cải thiện được vài phần. Ván đấu thứ hai, nói thực Lý Nhàn vẫn là chiếm thế thượng phong, bởi vì nói thật, Diệp Hoài Tụ không có công bằng như nàng đã nói.
Nàng có lòng thử thách đao pháp của Lý Nhàn, cho nên mấy viên cuối cùng khó tránh gia tăng lực độ.
- Ván cuối cùng đấu gì, tôi quyết định được chứ?
Lý Nhàn day day lồng ngực bị thịt viên bắn vào đau điếng, liếc mắt nhìn vết dầu mỡ trên người A Sử Na Đóa Đóa, vị trí gần như giống y hệt mình.
Ngực, bụng, còn cả vai phải.
- Ngươi quyết định đi, ta đã nói rồi sẽ không hối hận.
A Sử Na Đóa Đóa rất nghiêm túc nói.
Hai ván trước đó Lý Nhàn biểu hiện đại khí như một quân tử khiếm tốn, khiến ấn tượng của nàng dành cho Lý Nhàn đã có thay đổi rất lớn. Cho nên đối với ván cuối cùng này trong lòng nàng cũng có chút kích động, biểu hiện của thiếu niên này đã nằm ngoài dự liệu của mình, nàng thực sự rất muốn biết, Lý Nhàn còn có bản lĩnh gì chưa được thể hiện ra, nội tâm nàng tràn ngập hiếu kì.
- Được thôi.
Lý Nhàn nhìn lên vòm trời, trầm tư, chân mày hơi nhíu, biểu cảm trang nghiêm.
- Chúng ta đi đọ chân, chân ai thối ăn người đó thắng, thế nào?
Khóe miệng A Sử Na Đóa Đóa khẽ giật giật, sắc mặt trở nên cực kì khó coi. Nàng nhìn Lý Nhàn như nhìn quái vật, sau đó thở dài một tiếng nói: - Âm mưu quỷ kế, cuối cùng cũng đã lên đài.
Nói xong, nàng xoay người bỏ đi.
Lúc nàng bỏ đi Lý Nhàn vẫn còn nhìn theo bóng lưng của nàng, hắn phát hiện bả vai A Sử Na Đóa Đóa khẽ run run, không biết là vì lạnh, hay vì tức giận nữa. Lý Nhàn cảm thấy có lẽ là do không chịu nổi gió đêm lạnh, khẳng định là không hề liên quan đến việc mình quang minh chính đại đánh thắng nàng ta, ừm, khẳng định không có.
- Thật sự nhận thua? Tôi cảm thấy cô thật sự có thể thử, nói không chừng lại thắng đấy?
Lý Nhàn gọi với theo bóng lưng A Sử Na Đóa Đóa, thần sắc vẫn hết sức trịnh trọng.
Diệp Hoài Tụ cười ha ha nhìn học trò cưng của mình trở về thảo lư, đi đến bên cạnh Lý Nhàn nói:
- Xem ra chân của ngươi đúng là rất thối.
Lý Nhàn bĩu bĩu môi: - Kỳ thực cũng không thối lắm, không tin cô ngửi thử mà coi?
- Gian phòng phía Đông còn trống, các ngươi tạm thiệt thòi ở đó một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ mở lò.