- Không phân thắng bại? Thế nào lại là không phân thắng bại? Đáng giận! Ta không ngờ còn không thể giành chiến thắng!
Mạnh Triều Dương hận không thể tát mình vài cái. Trên mặt hắn đầy vẻ không cam lòng và cụt hứng.
Trái lại, Trương Thiên Diệu lúc đầu sửng sốt. Sau một lát, hắn ngược lại không có vẻ không cam lòng giống như Mạnh Triều Dương, mà cười gượng lắc đầu, ôm quyền nhìn về phía Mạnh Triều Dương cúi đầu thật sâu.
- Hôm nay nhìn thấy thủ đoạn của Mạnh huynh, tại hạ vô cùng bội phục.
Trương Thiên Diệu chân thành nói.
Nhìn thấy Trương Thiên Diệu cúi đầu như vậy, Mạnh Triều Dương chỉ đành phải thu lại tâm tư, cũng bái lạy về phía đối phương một cái.
Hai người nhìn nhau đối phương, đều thấy được trong mắt đối phương ẩn sâu sự kinh ngạc dị thường. Bất luận là Mạnh Triều Dương hay Trương Thiên Diệu đều không nghĩ tới sẽ là cục diện không phân thắng bại.
Tuy rằng biểu hiện của Trương Thiên Diệu rất bình tĩnh, nhưng trong lòng của hắn thật ra cũng không an tĩnh như vậy.
Kết quả không phân thắng bại vượt ra ngoài dự đoán của hai người bọn họ. Nhưng tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, hình như điều này cũng là hợp tình hợp lý.
Hai người đều là luyện đan sư nhị đỉnh, cũng có danh vọng cực cao ở trong tông môn của mình. Tuy rằng ở trên bảng xếp hạng của Đan Minh, Mạnh Triều Dương tụt lại một ít, nhưng chênh lệch trình độ đan đạo giữa hai người lại là cực kỳ bé nhỏ.
Mạnh Triều Dương hít sâu mấy hơi, cũng bình phục lại. Hắn biết rõ, nếu không phải mình cầu thắng trong nguy hiểm, giành một bước trước trên phương diện tiến độ, sợ rằng trận này mình đã thua.
Không phân thắng bại, mặc dù mình không chiến thắng được đối thủ, nhưng coi như đã bảo vệ được mặt mũi của bất luận là mình hay Đan tông.
Mặc dù đệ tử hai bên Đan tông và Vạn Dược môn vẫn khó có thể tiếp nhận được kết quả không phân thắng bại này, nhưng vẫn buộc phải tiếp nhận. Dù sao đây là chuyện do thủ tọa và Vạn Dược môn chủ quyết định, tuyệt đối là công bằng chính trực nhất.
Trương Thiên Diệu trở lại bên cạnh người thiếu nữ và thanh niên gầy gò kia. Người thanh niên gầy gò nhìn về phía hắn gật đầu. Người thiếu nữ kia lại hừ một tiếng, hình như có vẻ rất bất mãn.
Trương Thiên Diệu cười gượng một tiếng, nói:
- Sư muội, ta đã cố gắng hết sức. Mạnh Triều Dương quả thật lợi hại. Tiếp theo vẫn phải dựa vào sư muội ra tay.
Thiếu nữ bĩu môi, vỗ nhẹ vào vai của Trương Thiên Diệu:
- Vẫn phải dựa vào bản cô nương ra tay mới được. Các ngươi người nào người nấy đều chỉ biết lười biếng.
Trương Thiên Diệu không nói gì. Hắn không lười biếng, mà đã cố gắng hết sức. Chỉ có điều Mạnh Triều Dương biểu hiện ra còn tốt hơn so với hắn dự đoán. Cho nên trận này hắn không có khả năng nắm chắc.
Một phía khác, Mạnh Triều Dương đi tới bên cạnh Phương Lâm và Cố Lưu Ly. Cố Lưu Ly muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Ngược lại, trên mặt Phương Lâm vẫn tươi cười, giống như hoàn toàn không lo lắng về trận tiếp theo của mình.
Mạnh Triều Dương thấy Phương Lâm vẫn cười được lại lộ ra một nụ cười gượng, lắc đầu:
- Trận tiếp theo chính là ngươi. Ngươi cảm thấy không có vấn đề gì chứ?
Phương Lâm cười:
- Yên tâm, ta sẽ không thua.
Mạnh Triều Dương bất đắc dĩ. Hắn thật sự không rõ, vì sao Phương Lâm vẫn luôn tràn ngập lòng tin như thế. Sau một trận so tài cùng Trương Thiên Diệu, Mạnh Triều Dương đã không dám tiếp tục xem thường người của Vạn Dược môn nữa. Nếu như thiếu nữ kia được lựa chọn làm người đứng ra xuất chiến, vậy hiển nhiên nàng phải có thực lực không tầm thường. Cho dù tâm tính Phương Lâm có tốt, cũng có thể cảm nhận được một ít áp lực mới đúng.
Mà lúc này, ánh mắt của đám người Đan tông đều ào ào rơi xuống trên người Phương Lâm.
Trong ánh mắt những người này có phức tạp, có chờ mong, có tuyệt vọng, cũng có cổ vũ.
Nói chung, trong lòng phần lớn mọi người vẫn chờ mong Phương Lâm có thể ngăn cản được cơn sóng dữ.
Trong rất nhiều trưởng lão Đan tông, đám người Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến chờ mong vào biểu hiện của Phương Lâm. Chỉ có điều mặc dù là bọn họ, trong lòng cũng không có bao nhiêu yên tâm.
Đám trưởng lão bất hòa cùng Phương Lâm giống như Triệu Đăng Minh, Vu Chấn, trong lòng lại vô cùng phức tạp.
Nếu như Phương Lâm thắng, đó chính là công thần của Đan tông, hơn nữa còn là công lao rất lớn, sẽ nhận được rất nhiều người của Đan tông ủng hộ.
Điều này không có khả năng là chuyện gì tốt lành cho bọn họ. Dù sao quan hệ giữa bọn họ cùng Phương Lâm không phải là tệ bình thường.
Còn nếu như Phương Lâm thua, bọn họ không cảm thấy quá cao hứng. Bởi vì Đan tông sẽ bị Vạn Dược môn chế giễu. Đồng thời ở toàn bộ Càn quốc cũng không biết sẽ có bao nhiêu người chê cười Đan tông.
Cho nên, lúc này đám người Triệu Đăng Minh đứng ở chỗ này thật sự rầu rĩ.
Chỉ có điều, ngoại trừ mấy người hận Phương Lâm thấu xương, trong lòng một vài trưởng lão khác vẫn hi vọng Phương Lâm có thể giành được chiến thắng.
Trên thạch đài, tâm tình lão nhân họ Cung có vẻ rất tốt. Cổ Đạo Phong ở bên cạnh lại lộ ra thần sắc yên tĩnh không dao động, giống như tất cả mọi thứ bên ngoài đều không có cách nào khiến tâm tình hắn phát sinh dao động.
- Cổ lão đệ, trận thứ ba này, các ngươi xác định không đổi người sao?
Lão nhân họ Cung bỗng nhiên cười híp mắt nói.
Mặt Cổ Đạo Phong không đổi sắc:
- Không cần phải thay đổi người.
Cổ Đạo Phong thật ra muốn nói, căn bản cũng không có người nào tốt hơn để hắn có thể đổi. Thắng hay thua, dù sao Cổ Đạo Phong hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý rất tốt.
Lão nhân họ Cung nhìn Phương Lâm phía dưới, thần sắc cổ quái nói:
- Tiểu tử này nhìn thế nào cũng cảm thấy không đáng tin cậy. Trận thứ ba này, phía bên chúng ta sợ rằng sẽ dễ dàng giành được chiến thắng.
Cổ Đạo Phong bất thình lình nói:
- Có thể trận thứ ba này, phía bên chúng ta sẽ thắng lợi mà không chút tốn sức nào.
Lão nhân họ Cung có phần kinh ngạc. Cổ Đạo Phong tự nhiên nói ra lời như vậy, nói rõ hắn có lòng tin rất lớn về tiểu tử kia.
Chỉ có điều bất kể lão nhân họ Cung nhìn thế nào, Phương Lâm cũng không giống như là loại thiên tài đan đạo thâm tàng bất lộ.
Hơn nữa, lão nhân họ Cung biết rất rõ ràng về người xuất chiến lợi hại bên phía bọn họ. Có thể nói thiếu nữ kia, mới chính là đòn sát thủ chân chính của Vạn Dược môn bọn họ lần này, là phần bảo đảm cuối cùng bất kể thế nào cũng sẽ không thua kém.
Hai người lúc trước, bất luận là người thanh niên gầy gò này hay Trương Thiên Diệu, tuy rằng cũng là thiên tài đan đạo, nhưng vẫn kém hơn thiếu nữ kia một bậc.
Ban đầu, lão nhân họ Cung nghĩ hai trận đầu tiên chắc hẳn đều có thể giành được thắng lợi. Như vậy sẽ không cần để lộ ra thiếu nữ được an bài ở trận thứ ba. Nhưng hiện tại xem ra, vẫn không giấu được lá vương bài này, nhất định phải lấy ra.
Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, vẻ mặt Phương Lâm đầy tự tin đi lên đan đàn. Thậm chí hắn còn thỉnh thoảng phất tay chào hỏi các đệ tử Đan tông phía xa.
Phía đối diện, thiếu nữ kia cũng đi tới gần. Nhìn thấy Phương Lâm còn phất tay thăm hỏi loạn, nhất thời trên mặt nàng lộ ra châm biếm.
“Hiện tại cho ngươi hài lòng một hồi. Đợi lát nữa ta xem ngươi muốn khóc cũng khóc không được thế nào.”
Trong lòng thiếu nữ thầm cười lạnh nói.
Hai người Phương Lâm cùng thiếu nữ đứng đối diện nhau. Phương Lâm lộ ra nụ cười mà bản thân hắn tự nhận là vô cùng mê người. Người thiếu nữ cũng đang cười, chỉ có điều quả thật chính là nụ cười lạnh.
Trưởng lão Đan tông nhìn về phía Phương Lâm, trong lòng thầm than một tiếng. Tuy rằng không ôm nhiều hi vọng, nhưng trong lòng hắn vẫn mong nhìn thấy được Phương Lâm có thể ngăn cơn sóng dữ.
Còn trưởng lão Vạn Dược môn lại cho rằng trận này căn bản đã không cần phải so tài. Để cho vị tiểu cô nãi nãi này ra tay, vậy trận này sớm đã không có gì phải hồi hộp nữa.
- Trận thứ ba, Phương Lâm của Đan tông đấu vưới Độc Cô Niệm của Vạn Dược môn. Trong ba canh giờ chế luyện ra Tinh Khí đan. Sử dụng thời gian cùng với phẩm chất của đan dược để phán xét ra thắng bại.
Trưởng lão Đan tông cao giọng nói, tuyên bố trận thứ ba này bắt đầu.