Nghiêm Chính Phong đang ở trong chỗ ở của mình ngồi tĩnh tọa tu tâm. Chợt hắn nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Hắn không khỏi nhíu mày lại.
Toàn bộ Đan tông đều biết Nghiêm Chính Phong ghét nhất là ồn ào. Có thể nói chỗ ở của hắn là nơi âm u tĩnh mịch nhất Đan tông. Mặc dù có người đi qua, cũng sẽ cố gắng hết sức nhẹ bước chân, cố gắng hết mức không quấy rầy đến Nghiêm Chính Phong.
Nhưng tiếng bước chân bên ngoài lại ầm ĩ như vậy, khiến cho Nghiêm Chính Phong vô cùng không vui.
Hắn đang muốn không để ý tới, nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
- Nghiêm trưởng lão có ở đây không? Đệ tử Phương Lâm có chuyện quan trọng muốn cầu kiến.
Giọng nói của Phương Lâm vang lên. Chân mày Nghiêm Chính Phong càng nhíu lại chặt hơn.
Tiểu tử này đến tìm mình làm cái gì?
Nghiêm Chính Phong vẫn hơi thưởng thức Phương Lâm. Ngoại trừ tiểu tử này có tính cách hơi quái đản ra, những cái khác đều tốt.
- Vào đi.
Nghiêm Chính Phong nói với mấy người bên ngoài.
Nhận được lời đáp lại của Nghiêm Chính Phong, Phương Lâm, Lục Tiểu Thanh cùng với Trương Tiểu Hải lại đưa ba người Vương Huyền Long giống như chó chết tiến vào trong viện của Nghiêm Chính Phong.
Nghiêm Chính Phong đi ra, vừa liếc mắt liền nhìn thấy được dáng vẻ thê thảm của ba người Vương Huyền Long kia. Hắn lại nhất thời sửng sốt.
- Chuyện gì xảy ra?
Nghiêm Chính Phong sừng sộ lên, giọng nói vô cùng nghiêm khắc hỏi.
Lục Tiểu Thanh và Trương Tiểu Hải đều chưa thấy qua vị đại trưởng lão Đan tông này. Lúc này nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Nghiêm Chính Phong, bọn họ thoáng cái lại khẩn trương, đứng ở phía sau lưng Phương Lâm ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Phương Lâm ngược lại không bị Nghiêm Chính Phong hù dọa. Hắn vẫn rất có thiện cảm với vị trưởng lão bảo thủ này.
- Nghiêm trưởng lão, đệ tử đặc biệt tới tranh công với trưởng lão.
Phương Lâm không kiêu ngạo không siểm nịnh, ôm quyền nói.
Nghiêm Chính Phong muốn phì cười. Ngươi cũng đánh người ta thành như vậy, còn nói tới tranh công?
- Nói bậy, ba người này rõ ràng đều là đệ tử Võ tông, lại bị thương thành như vậy, chẳng lẽ không phải do ngươi gây ra sao?
Nghiêm Chính Phong khiển trách.
Vẻ mặt Phương Lâm vẻ nghiêm túc:
- Hồi bẩm trưởng lão, ba người này thật sự là đệ tử Võ tông, cũng thật sự là do đệ tử gây thương tích. Chỉ có điều ba người này bị như vậy là trừng phạt đúng tội. Hiện tại đệ tử đặc biệt bắt giữ ba người, giao cho trưởng lão xử lý.
Nghiêm Chính Phong cảm thấy mơ hồ. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Hắn lại liếc mắt nhìn hai người phía sau Phương Lâm. Bọn họ đều là đệ tử Đan Đồng. Điều này càng khiến cho Nghiêm Chính Phong cảm thấy khó hiểu.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng xem nào!
Nghiêm Chính Phong nhíu mày hỏi.
Phương Lâm đáp một tiếng, lập tức lại kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, mặc dù nói không thêm mắm thêm muối, nhưng cũng khiến hình tượng của ba người Vương Huyền Long trở nên ti tiện không chịu nổi.
Nghiêm Chính Phong trợn tròn hai mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Vương Huyền Long bị đánh được không còn hình người này. Nhưng hắn nhìn hồi lâu cũng không nhận ra được.
- Hắn, hắn là Vương Huyền Long?
Nghiêm Chính Phong kinh ngạc hỏi.
Phương Lâm gật đầu.
Nghiêm Chính Phong lại nhìn kỹ thêm vài lần. Tuy rằng vẫn rất khó nhận rõ, nhưng quả thật hình dáng có vài phần của Vương Huyền Long.
Sau khi biết được thân phận của ba người này, Nghiêm Chính Phong liền cười gượng, trong mắt đầy thâm ý nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm bị Nghiêm Chính Phong nhìn chăm chú lại hoàn toàn không cảm thấy chột dạ, có vẻ vô cùng thản nhiên.
Nghiêm Chính Phong là nhân vật thế nào. Phương Lâm đưa ba người Vương Huyền Long tới chỗ của mình, rõ ràng lại muốn dụ dỗ mình làm chỗ dựa vững chắc cho hắn.
Tuy rằng ý đồ của hắn rõ ràng nhưng Nghiêm Chính Phong thật sự không có cách nào không quan tâm. Chí ít lấy tính cách của hắn, hành vi của ba người Vương Huyền Long thật sự khiến cho Nghiêm Chính Phong vô cùng tức giận.
Nghiêm Chính Phong im lặng không nói gì. Hắn lại nhìn ba người Vương Huyền Long. Thật sự quá thảm.
Vương Huyền Long này bị đánh thành như vậy, phụ mẫu của hắn tất nhiên sẽ không từ bỏ ý định. Chuyện này cũng không phải dễ dàng ứng phó được.
Chỉ có điều cũng chỉ là không dễ dàng ứng phó mà thôi. Nghiêm Chính Phong lại không sợ phụ mẫu của Vương Huyền Long.
- Trưởng lão, đệ tử nghe nói phụ mẫu của Vương Huyền Long này đều là trưởng lão Võ tông. Hắn còn có một huynh trưởng dường như là đệ tử của thủ tọa Võ tông. Nếu như trưởng lão cảm thấy khó xử, đệ tử cam tâm tình nguyện gánh chịu bất kỳ tội lỗi nào. Nhưng hành vi của đệ tử đều là vì bảo vệ đồng môn của Đan tông ta.
Vẻ mặt Phương Lâm đầy chính nghĩa nói.
Nghiêm Chính Phong rất muốn buột miệng nói ra, vậy hãy để cho ngươi đi gánh chịu tội là được. Chỉ có điều hắn cũng chỉ thầm nghĩ ở trong lòng mà thôi.
- Hừ, mặc dù là Hình Thiên Tiếu tới đây, lão phu cũng không sợ hãi. Vương Huyền Long này bị trừng phạt như vậy là đúng tội. Ta lại giam ba người bọn họ vào Trấn Yêu động, để cho phụ mẫu hắn tự mình tới nhận người.
Nghiêm Chính Phong không biến sắc nói.
Nghe hắn nói vậy, ba người Phương Lâm đều mừng rỡ. Điều này đại biểu Nghiêm Chính Phong đồng ý ra mặt.
Như vậy, như vậy tình hình phát triển thế nào, Phương Lâm cũng không cần quá mức lo lắng. Dù sao trời sập xuống có một người cao hơn chống đỡ. Có vị phật lớn Nghiêm Chính Phong này ở đây, Phương Lâm tin tưởng phụ mẫu Vương Huyền Long này không làm gì được mình.
- Chỉ là Phương Lâm, ngươi hạ thủ hình như cũng quá nặng tay. Mặc dù Vương Huyền Long có tội cũng không đến mức phải chết. Ngươi lại thiếu chút nữa đánh chết hắn.
Nghiêm Chính Phong trừng mắt với Phương Lâm.
Chỉ có điều trong lòng Nghiêm Chính Phong lại lập tức kinh ngạc nghi ngờ. Vương Huyền Long là đệ tử chính thức của Võ tông, thực lực bản thân tất nhiên không kém, chí ít cũng là cảnh giới Nhân Nguyên bát trọng, Nhân Nguyên cửu trọng.
Tuy rằng Phương Lâm cho thấy thiên phú đan đạo kinh người, nhưng thực lực võ đạo cũng giấu quá kín đi.
Hiện tại Nghiêm Chính Phong xem như đã thấy được, hắn không phải có thực lực đủ mạnh, khẳng định không thể đánh Vương Huyền Long thành như vậy.
Nghiêm Chính Phong lập tức hiếu kỳ hỏi:
- Phương Lâm, cảnh giới hiện tại của ngươi là gì? Phương Lâm cũng không giấu diếm, nói:
- Mấy ngày trước đây đệ tử may mắn đột phá Địa Nguyên.
Nghe hắn nói như thế, Nghiêm Chính Phong bị dọa cho giật mình. Lục Tiểu Thanh và Trương Tiểu Hải càng khiếp sợ tới mức ngây người.
- Cái gì? Ngươi đã là cảnh giới Địa Nguyên?
Nghiêm Chính Phong truy hỏi. Hắn cảm thấy khó có thể tin nổi.
Phương Lâm gật đầu. Nghiêm Chính Phong vẫn không tin, dứt khoát trực tiếp đặt một tay ở trên vai Phương Lâm.
Phương Lâm có rất nhiều biện pháp có thể giấu diếm sự tra xét của Nghiêm Chính Phong, nhưng hắn lại không làm như vậy. Hắn thật sự thể hiện ra cảnh giới của bản thân.
Địa Nguyên nhất trọng, Địa Nguyên nhất trọng chân chân chính chính hoàn toàn không giả tạo.
Nghiêm Chính Phong thu tay về, trên mặt lộ vẻ trầm tư.
Phương Lâm thể hiện ra thiên phú khiến cho Nghiêm Chính Phong vô cùng chấn động kinh ngạc. Cho dù lúc này hắn biểu hiện vẫn tính là bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nhấc lên sóng to gió lớn.
Nghiêm Chính Phong ở bên trong Đan tông hơn nửa đời người, đã biết rất nhiều thiên tài đan đạo. Nhưng thiên tài giống như Phương Lâm thật sự chỉ lác đác không có mấy người.
Đan đạo, võ đạo cùng tiến bước. Nghiêm Chính Phong chưa từng thấy qua thiên tài như vậy. Dù sao bất luận là đan đạo hay võ đạo đều là đại đạo thông thiên. Thấm nhuần bất kỳ một đạo nào đều phải bỏ ra tinh lực và thời gian cực lớn.
Nói như vậy, một người thường sẽ chăm chú ở trên một phương diện có thiên phú này, không phân tâm đi nghiên cứu đạo khác.
Đương nhiên, cũng có không thiếu cường giả cũng tập trung cả vào đan đạo và võ đạo, nhưng thật sự quá ít. Chí ít Cổ Đạo Phong không tin ở thời đại này còn có nhân vật như vậy.
Phương Lâm lại có manh mối như vậy.
- Rất tốt, Phương Lâm, lão phu càng lúc càng thưởng thức ngươi. Năm nay sát hạch thăng cấp, ngươi chắc hẳn có thể thuận lợi trở thành đệ tử trung đẳng. Ngoài ra, ngươi tốt nhất mau chóng đi Đan Minh một chuyến, trở thành luyện đan sư trong danh sách của Đan Minh.