Ba con đường, ba lựa chọn. Ba thế lực lớn ở đây ngược lại mỗi thế lực có thể lựa chọn một con đường.
Nhưng vấn đề là phía sau ba con đường này rốt cuộc có những gì, không có ai biết được. Nếu tùy tiện lựa chọn một con đường, chẳng may không có đường về, vậy phải làm sao bây giờ?
Thanh Kiếm Tử nhíu mày, nhìn tứ hoàng tử cùng với Lý Thông Thiên đang ở cách đó không xa.
Mà hai người kia đều im lặng không nói gì. Hiển nhiên lúc này bọn họ cũng đang do dự, rốt cuộc không biết nên lựa chọn con đường nào để đi tiếp. Ai cũng muốn đi trên con đường an toàn nhất, có cơ duyên nhiều nhất. Nhưng mọi người lại hoàn toàn không biết gì về hình huống sau đó của ba con đường này.
- Thanh Kiếm Tử, ngươi muốn lựa chọn con đường nào?
Tứ hoàng tử nhìn Thanh Kiếm Tử, mở miệng hỏi.
Thanh Kiếm Tử lắc đầu:
- Tạm thời còn chưa suy nghĩ ra được.
Tứ hoàng tử do dự một lát, lại nhìn về phía một người đằng sau.
- Thanh Dao, nàng thả con chó nhỏ nàng nuôi đi trước thăm dò đường đi.
Tứ hoàng tử nói với Dương Thanh Dao.
Dương Thanh Dao lập tức lộ ra vẻ bất mãn:
- Tứ ca, ta phải nói bao nhiêu lần tứ ca mới hiểu được? Đó không phải là chó, mà là chồn Thanh Vân.
Trên mặt tứ hoàng tử lộ vẻ không kiên nhẫn:
- Cần gì quan tâm nó là loại gì. Nàng nhanh thả nó ra đi.
Dương Thanh Dao liên tục lắc đầu:
- Không được! Ở đây yêu thú nhiều như vậy, nếu như chúng ăn mất chồn Thanh Vân của ta thì phải làm sao?
Tứ hoàng tử gãi đầu một cái. Hắn vốn lại người ăn nói vụng về, cũng không biết nên khuyên Dương Thanh Dao như thế nào.
Mà địa vị của Dương Thanh Dao ở trong hoàng thất lại gần bằng với tứ hoàng tử, những người khác cũng không tiện mở miệng nói cái gì.
- Thôi đi, hay là để cho ta làm.
Một người con cháu hoàng thất khác tiến lên nói. Hắn lấy một cái túi thú màu đen từ bên thắt lưng xuống.
Túi thú không giống với túi Cửu Cung. Túi Cửu Cung chỉ có thể chứa được vật chết. Nhưng túi thú lại lấy yêu đan làm cơ sở chế tạo ra, có thể chứa được vật còn sống.
Một số võ giả sẽ mang theo túi thú theo bên thân, dùng để hàng phục yêu thú. Chỉ có điều, túi thú không có tác dụng lớn với rất nhiều võ giả cấp thấp. Dù sao võ giả cấp thấp gặp phải yêu thú yếu còn tốt. Nếu là yêu thú mạnh mẽ một chút, cũng sẽ rất khó đối phó, càng chưa nói tới hàng phục.
Người con cháu hoàng thất này mở túi thú ra. Chỉ thấy có một hồ ly màu đỏ như lửa nhảy ra ngoài.
Chỉ có điều con hồ ly màu đỏ này không phải là yêu thú quá mức lợi hại. Quan sát khí tức của nó, hắn chỉ có tu vi nhất biến tam trọng mà thôi. Nó xem như là yêu thú vô cùng yếu.
Hơn nữa con hồ ly màu đỏ này vừa ra ngoài lại run lẩy bẩy nằm ở trên mặt đất, hai cái chân trước ôm lấy trên đầu, đôi mắt màu đen lúng liếng đầy vẻ kinh hoàng.
Hiển nhiên, con hồ ly màu đỏ này vô cùng khiếp sợ hang động vô tận dưới lòng đất này.
Người con cháu hoàng thất này thấy yêu thú mình nuôi dưỡng tệ hại như thế, trên mặt cũng cảm thấy không nhịn được. Hắn vỗ nhẹ vào đầu của con hồ ly, lớn tiếng răn dạy.
Lúc này, con hồ ly màu đỏ này mới vô cùng miễn cưỡng đứng dậy, run lẩy bẩy đứng ở trước một ngã ba đường.
- Ha ha ha, cũng chỉ có đám người Dương gia các ngươi mới có thể nuôi yêu thú vô dụng như thế.
Lý Thông Thiên cười ha hả, trên mặt đầy vẻ khinh miệt và giễu cợt.
Đám người của hoàng thất đều thấy phẫn nộ. Bọn họ vẫn luôn nhìn đám người của Lý gia không vừa mắt. Hiện tại Lý Thông Thiên châm chọc như thế, tất nhiên đã chọc cho rất nhiều người tức giận. Tính tình của tứ hoàng tử cũng hung bạo, căm tức nhìn Lý Thông Thiên nói:
- Ngậm cái miệng thối của ngươi lại!
Lý Thông Thiên cười giễu cợt một tiếng, xem thường liếc mắt nhìn tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử không chịu được nhất chính là khiêu khích. Tức giận dâng lên, hắn gần như muốn động thủ với Lý Thông Thiên.
May là trong hoàng thất vẫn có người tương đối lý trí, vội vàng kéo tứ hoàng tử lại, khuyên hắn bình tĩnh một chút. Bây giờ còn không phải là thời điểm phát sinh xung đột cùng Lý gia.
- Lý Thông Thiên, ta chắc chắn phải đánh với ngươi một trận!
Cuối cùng tứ hoàng tử không có đánh nhau với Lý Thông Thiên, nhưng lại thốt ra lời đe dọa.
Lý Thông Thiên cũng không tiếp tục châm chọc tứ hoàng tử nữa. Hắn càng phải bình tĩnh hơn tứ hoàng tử. Ngoài miệng nói như vậy là đủ rồi. Nếu như thật sự ép tứ hoàng tử này căng lên, vậy không có khả năng là chuyện tốt cho Lý gia.
Thế lực ba phương đều đang kiêng kỵ lẫn nhau. Nhưng tình thế của Lý gia rất vi diệu. Hoàng thất cùng Lý gia chính là kẻ thù truyền kiếp. Quan hệ giữa Tử Hà tông và hoàng thất lại không tệ. Nếu như thật sự ầm ĩ gây ra mâu thuẫn, khả năng hoàng thất liên thủ với Tử Hà tông là vô cùng lớn.
Một khi hai người Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân liên thủ, tuy rằng Lý Thông Thiên tự phụ, nhưng khẳng định không phải là đối thủ. Đám người của Lý gia này cũng sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.
Ngay cả trong tay của Lý Thông Thiên nắm một ít sát chiêu và con át chủ bài không muốn cho người khác biết, nhưng không phải là vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn vận dụng, càng không muốn nhìn thấy cục diện Thanh Kiếm Tử cùng Dương Phá Quân liên thủ.
Lúc này, con hồ ly màu đỏ này đi tới trước ngã ba đường, đang dùng mũi cẩn thận ngửi cái gì đó.
Mọi người nín thở tập trung tinh thần. Tất cả đều không phát ra âm thanh.
Bỗng nhiên, con hồ ly màu đỏ này kêu lên một tiếng, lại chạy vào trong một con đường phía bên trái.
Một lát sau, con hồ ly màu đỏ này đã quay trở về. Hơn nữa trong miệng nó còn ngậm một khối tinh thạch màu xanh lam.
Chít chít!
Hồ ly màu đỏ dương dương đắc ý thả viên tinh thạch màu lam tới trước mặt người con cháu hoàng thất này, kêu lên hai tiếng giống như tranh công vậy.
- Đây là Thiên Tinh thạch!
Một số người phát ra tiếng kêu kinh ngạc. Sau đó rất nhiều người của Lý gia lộ ra vẻ tham lam. Nhất là Lý Thông Thiên này. Hắn còn đi về phía trước vài bước, trong mắt có tinh quang lóe lên.
Đám người Tử Hà tông cũng xông tới, tặc lưỡi lấy làm kỳ nhìn khối Thiên Tinh thạch này.
Con cháu hoàng tộc này mừng rỡ, xoa xoa đầu của con hồ ly đỏ, sau đó đút nó vài viên đan dược.
Chít chít!
Sau khi nuốt đan dược vào, hồ ly màu đỏ lại kêu lên hai tiếng, quay sang chỉ vào con đường bên trái kia.
Sắc mặt của người con cháu hoàng tộc này thoáng đổi. Hắn lập tức thu con hồ ly màu đỏ vào trong túi thú, sau đó tiến đến bên tai Dương Phá Quân nhỏ giọng nói gì đó.
Dương Phá Quân nghe vậy, ánh mắt hắn cũng lập tức sáng ngời.
- Ta đã quyết định, hoàng thất chúng ta đi đường này. Thanh Kiếm Tử các ngươi cũng có thể qua cùng.
Dương Phá Quân ngay lập tức nói.
Đám người Lý gia và Tử Hà tông đều kinh ngạc một hồi. Dương Phá Quân quyết đoán lựa chọn con đường bên trái kia như vậy, hiển nhiên bởi vì đi đường này sẽ có lợi ích cực lớn. Bọn họ lại liên tưởng đến con hồ ly màu đỏ này ngậm một khối Thiên Tinh thạch bình yên vô sự đi tới. Sợ rằng phía sau con đường này có chứa rất nhiều Thiên Tinh thạch. Thanh Kiếm Tử cũng do dự. Đi theo hoàng thất cùng nhau hành động, ngược lại là lựa chọn tốt. Nhưng nói như vậy, có ích lợi gì cũng phải chia cho hoàng thất trước. Đám người mình căn bản không chiếm được quá nhiều thứ tốt.
Nhưng nếu như không đi theo hoàng thất, lựa chọn con đường khác, có trời mới biết hai con đường khác có bao nhiêu nguy hiểm.
Người ta chính là có hồ ly màu đỏ dò đường, ta làm sao cũng không có chuẩn bị.
Thanh Kiếm Tử có phần gặp khó khăn. Rốt cuộc có nên đi theo hoàng thất hay không? Đây là một vấn đề cực kỳ khó có thể lựa chọn.
Do dự một lúc lâu, Thanh Kiếm Tử vẫn từ chối lòng tốt của Dương Phá Quân.
Dương Phá Quân cũng không bất ngờ. Đổi lại là hắn, hắn cũng không muốn theo Tử Hà tông hành động. Ngay lập tức hắn ôm quyền, lại muốn dẫn theo đám người của hoàng thất tiến vào con đường bên trái này.
- Chờ một lát!
Bỗng nhiên, Phương Lâm kêu lên.
Dương Phá Quân chợt dừng bước chân lại, nhíu mày nhìn về phía Phương Lâm:
- Phương Lâm, ngươi muốn làm gì?
Phương Lâm đi tới trước mặt người con cháu hoàng thất có con hồ ly màu đỏ kia, hỏi:
- Có thể để cho ta xem khối Thiên Tinh thạch một lát hay không?
Người con cháu hoàng thất này có phần hồ nghi nhìn Phương Lâm. Dương Phá Quân nhìn về phía hắn gật đầu. Lúc này hắn mới không nói tiếng nào đưa khối Thiên Tinh Thạch có kích thước bằng nắm tay của đứa trẻ sơ sinh đưa cho Phương Lâm.
Sau khi Phương Lâm nhận lấy, đặt ở trước mắt cẩn thận nhìn một hồi lâu. Sau đó, hắn ở dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người mở miệng: