Chương 227: Bộ xương khô Nhóm dịch: Tiên Huyền Nguồn: Iread
Mọi người cảm thấy nghi ngờ, cũng nhìn theo ánh mắt của Phương Lâm.
Không nhìn thì không sao. Vừa nhìn, những người ở đây thiếu chút nữa bị dọa cho chết.
Chỉ thấy mọi người ở bên trong một hang động lớn. Tuy rằng ánh sáng xung quanh có phần u ám, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy được những bộ xương khô trắng ởn được treo ở phía trên hang động.
Nhìn qua, toàn bộ đỉnh của hang động đều bị những bộ xương khô đáng sợ bao trùm, trắng bóng một mảnh. Mọi người nhìn thấy đều có hơi hoảng hốt.
Nhiều bộ xương khô như vậy treo ở phía trên, yên tĩnh vẫn không động đậy, mọi người đều yên tĩnh trở lại. Trên mặt một vài thiếu nữ đã có vẻ sợ hãi.
- Tại sao lại có nhiều bộ xương khô treo ở chỗ này như vậy?
Dương Phá Quân đứng dậy, nhíu mày nói.
Không có người nào trả lời. Trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng nặng nề. Vừa mới thoát được một mạng từ chỗ sâu Minh Hỏa, mọi người gần như đều có cảm giác chim sợ cành cong. Có trời mới biết bọn họ chạy tới địa phương quỷ quái nào?
Phương Lâm nhíu mày, mắt vẫn đang quan sát những bộ xương trắng này, muốn xem ra một ít manh mối.
Quả nhiên, Phương Lâm thấy được một ít tình trạng không bình thường. Trong rất nhiều bộ xương khô này, có hơn mười bộ xương khô có thể hình đặc biệt lớn. Chúng còn muốn lớn hơn so với người bình thường hai ba lần.
Xương cốt của người bình thường, cho dù là người cao lớn giống như Dương Phá Quân cũng không có xương cốt lớn như vậy. Rất hiển nhiên hơn mười bộ xương cốt này sợ rằng không thuộc về người bình thường.
- Nơi đây không thích hợp để ở lâu. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi.
Phương Lâm mở miệng nói. Hắn luôn cảm thấy những bộ xương khô này vô cùng cổ quái, trong lòng có phần bất an. Hắn thúc giục mọi người nhanh chóng rời đi.
Dương Phá Quân và Thanh Kiếm Tử cũng đều có ý đó. Bọn họ lập tức lại đánh tiếng bảo mọi người lên đường.
Răng rắc!
Đột nhiên, hoàn toàn không có đoán trước, một bộ xương khô rơi xuống ở chỗ cách mọi người không xa. Nhất thời xương cốt rơi xuống nằm rải rác ra đầy đất.
Nhiều mọi người bị dọa cho giật mình. Nhưng thấy bộ xương khô này bị vỡ ra, bọn họ đều tưởng mình sợ bóng sợ gió một hồi.
- Không đúng!
Thần sắc của Phương Lâm bỗng nhiên biến đổi.
Bộ xương khô này vốn rời ra, không ngờ lại động. Từng khúc xương một lần nữa ghép lại ngay ngắn có trật tự. Trong chớp mắt nó lại khôi phục như lúc ban đầu. Nó đứng ở nơi đó, hai hố mắt không có mắt nhìn về phía chỗ của mọi người đang đứng.
Nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều hoảng sợ. Không ngờ bộ xương khô này lại còn sống?
- Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Còn không mau đi!
Phương Lâm quát to một tiếng. Mọi người luống cuống tay chân chạy về một phía khác của hang động.
Bịch bịch bịch!
Nhưng tiếp theo chính là có càng nhiều bộ xương khô từ trên rơi xuống. Không bao lâu, bên trong hang động lại có vô số bộ xương khô đang đứng thẳng. Tất cả đều nhìn về phía đám người đang chạy thục mạng.
Phương Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhất thời thầm mắng một tiếng. Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì vậy? Ngay cả loại chuyện này cũng có thể phát sinh. - Chạy mau!
Phương Lâm hô to. Chỉ thấy những bộ xương khô này đã lao vọt về phía mọi người. Tốc độ của chúng rất nhanh, hơn nữa số lượng rất nhiều, giống như thiên quân vạn mã đang xung phong.
Tuy rằng tốc độ mọi người chạy thục mạng không chậm, nhưng rất nhanh đã bị những bộ xương khô cho đuổi kịp, hơn nữa còn bao vây mọi người ở bên trong.
- Phiền phức lớn! Thanh Kiếm Tử cầm Du Long kiếm trong tay. Dương Phá Quân cũng lấy ra một thanh trường thương màu vàng. Hai người một trước một sau, bảo vệ những người khác ở phía sau người.
Tất cả mọi người, cho dù là các đệ tử Đan tông thực lực yếu kém cũng hiểu rõ trận đại chiến này hết sức căng thẳng. Tất cả đều lấy ra binh khí. Nhưng đối mặt với những bộ xương khô này, trong lòng bọn họ vẫn còn cảm thấy khiếp sợ.
Trong nháy mắt, cuộc chiến đấu đã bạo phát. Những bộ xương khô giống như thủy triều dâng lên, chạy tới mức xương toàn thân đều kêu rắc rắc vang dội. Mọi người nghe thấy, da đầu tê dại.
Càng kinh khủng hơn chính là tốc độ của những bộ xương khô này. Chúng chạy nhanh đến khó có thể tưởng tượng được, hình như không có da thịt ràng buộc, những bộ xương khô có thể phát huy tốc độ của bản thân đến mức tận cùng.
Phương Lâm lấy ra một thanh trường kiếm, ra sức chém giết. Mỗi lần một kiếm hạ xuống đều có thể chém một bộ xương khô thành xương vỡ.
Chỉ có điều mọi người cũng rất nhanh phát hiện ra được, những bộ xương khô tuy rằng có tốc độ nhanh nhưng cực kỳ yếu đuối, rất dễ dàng có thể phá hủy thân thể của bọn chúng.
Sau khi phát hiện ra nhược điểm này, trong lòng mọi người mới trấn tĩnh lại.
Hai người Thanh Kiếm Tử cùng Dương Phá Quân đặc biệt dũng mãnh phi thường, một kiếm một thương đánh cho rất nhiều bộ xương khô đều bị vỡ nát. Căn bản không có bất kỳ bộ xương khô nào có thể tới gần bọn họ.
Dương Phá Quân đánh rất cao hứng, không ngờ đã trực tiếp xông vào trong đám xương khô, một cây đại thương múa lên, vù vù xé gió. Mơ hồ có ánh sáng màu vàng lóe lên.
- Mau trở lại!
Thanh Kiếm Tử nhìn thấy được Dương Phá Quân không ngờ xông ra ngoài, nhất thời thầm mắng một tiếng, sau đó vội vàng hô hắn trở về.
Chỉ có điều gắn đã quá muộn. Lúc đầu Dương Phá Quân đánh rất thoải mái. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra điểm không được bình thường. Tại sao những bộ xương khô không hết, hắn giết thế nào cũng không giết hết được?
Thần sắc của những người khác cũng càng lúc càng khó coi. Bởi vì bọn họ nhìn thấy được, những bộ xương khô bị bọn họ đánh nát không ngờ rất nhanh đã khôi phục lại giống như lúc ban đầu, tiếp tục đứng lên cùng bọn họ chiến đấu.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng tất cả mọi người đều trầm xuống. Đây căn bản lại không bao giờ kết thúc! Tiếp tục đánh như vậy nữa, cuối cùng sẽ tiêu hao hết thể lực của tất cả đám người bọn họ.
Hơn nữa, Phương Lâm chú ý thấy phía trên hang động này còn có hơn mười bộ xương khô tương đối khổng lồ chưa rơi xuống. Hơn mười bộ xương khô này đặc biệt như vậy, hiển nhiên thực lực cũng không tầm thường. Nếu như ngay cả hơn mười bộ xương khô này cũng gia nhập vào, vậy tình cảnh của bọn họ sẽ càng nguy hiểm hơn.
- Đi mau! Vừa đánh vừa lui!
Phương Lâm lớn tiếng kêu lên. Thanh Kiếm Tử mở đường, mọi người chậm rãi đi về phía đầu khác của hang động. Ở nơi đó có một lối ra. Tuy rằng không biết bên trong sẽ là cái gì, nhưng lúc này bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục tiến sâu vào.
Nhưng đám người của hoàng thất lại hơi do dự. Bởi vì Dương Phá Quân đã tiến sâu vào trong một đám xương khô. Cho dù hắn dũng mãnh phi thường, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể trốn ra được.
Thanh Kiếm Tử thấy thế, muốn quay lại cứu hắn. Nhưng Dương Phá Quân lại ở nơi đó hô to:
- Không cần quan tâm tới ta. Dẫn tất cả mọi người trốn trước đi!
Vừa dứt lời, chỉ thấy trường thương trong tay Dương Phá Quân đột nhiên phát ra một âm thanh giống như mãnh hổ rít gào vậy. Trong tiếng hổ gầm, bộ xương khô xung quanh hắn đều bị nghiền nát, biến thành bột mịn. Nhân cơ hội này, Dương Phá Quân lại nhanh chân bỏ chạy, tập trung một chỗ với mọi người. Hắn cùng Thanh Kiếm Tử mở ra một đường cho mọi người chạy trốn.
Ầm ầm ầm ầm!!!
Nhưng vào lúc này, hơn mười bộ xương khô cực lớn treo ở phía trên cuối cùng rơi xuống. Bọn chúng rơi trên mặt đất, vang lên tiếng động nặng nề. Dường như mặt đất cũng khẽ rung lên.
Tổng cộng mười ba bộ xương khô cực lớn. Sau khi bọn chúng rơi xuống, không ngờ rút từ trong xương sườn, rút ra một đoạn xương sắc bén hẹp dài, nắm trong tay, giống như chiến đao.
Trong hốc mắt của mười ba bộ xương khô cực lớn này có ngọn lửa màu đen thiêu đốt. Bên trong cổ họng của bọn chúng phát ra tiếng rít gào.
Mọi người đột nhiên biến sắc. Hiển nhiên, mười ba bộ xương khô cực lớn này không tầm thường, sợ rằng không dễ dàng đối phó như thế.
Cùng lúc đó, những bộ xương khô bình thường không sợ chết, biến thành một bức tường xương khô, ngăn cản tất cả mọi người lại. Cho dù Dương Phá Quân và Thanh Kiếm Tử dốc toàn lực mở đường, trong lúc nhất thời cũng khó có thể chạy ra khỏi hang động này.
Mà phía sau, mười ba bộ xương khô cực lớn bước chân ra, giống như ma thần. Đao xương trong tay bọn chúng tản ra ánh sáng trắng. Chỉ khoảng nửa khắc bọn chúng lại đi tới trước mặt mọi người.