Lý U Băng xoa lên trên trán, nơi mình bị đụng đã đỏ lên, vẻ mặt bi thương căm phẫn nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm bày buông tay:
- Ta cũng không biết. Chỉ có điều hình như ta cũng bị nhốt ở chỗ này.
Lý U Băng muốn phát điên rồi. Nếu như không phải Phương Lâm nói linh tinh một hồi, đám người mình làm sao có thể bị lừa gạt tiến vào đây? Lúc này thì hay rồi, nội kình không sử dụng được, căn bản lại không ra được.
Ngươi nói ngươi còn là người sao? Có người thất đức như ngươi sao? Ta hiện tại lại không trêu chọc ngươi, Phương Lâm ngươi làm sao có thể hại người như thế?
Mười mấy con cháu Lý gia đều tức giận không thôi, rất muốn liều mạng với Phương Lâm.
Chuyện gì thế này? Bọn họ thật sự hoàn toàn không có chút ác ý nào, hoàn toàn là bị Phương Lâm lừa gạt tiến vào.
- Phương Lâm, ngươi không được chết tử tế!
Lý U Băng không có cách nào hình dung được phẫn nộ trong lòng mình giờ phút này. Bất kỳ ngôn ngữ nào cũng có vẻ yếu ớt không có tác dụng. Nàng chỉ có thể nhìn về phía hắn nổi giận gầm lên một tiếng.
Vẻ mặt Phương Lâm hoàn toàn không để ý tới. Ngược lại, đám người Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân có hơi băn khoăn.
Tuy rằng Lý U Băng là người của Lý gia, nhưng Phương Lâm ngươi lừa nàng tiến vào như vậy, thật sự không thể nào nói nổi.
Nhưng lúc này mọi người đã tiến vào, như vậy, cũng chỉ có thể như vậy.
- Ai, ngươi căn bản cũng không hiểu rõ dụng tâm lương khổ của ta. Đến lúc đó Lý Thông Thiên tới, ngươi sẽ hiểu.
Phương Lâm nói lời ý vị sâu xa.
Lý U Băng rất muốn chửi ầm lên. Nhưng thân là thiên kiêu của Lý gia, dù không muốn nàng vẫn phải giữ hình tượng. Nàng lập tức nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi muốn hại Lý Thông Thiên thì cứ việc đi hại, tại sao còn muốn lừa cả chúng ta tiến vào? Ngươi làm như vậy có ích lợi gì?
Phương Lâm nhún vai:
- Lý Thông Thiên nhất định sẽ tới nơi này. Nếu như hắn nhìn thấy được ngươi cũng ở đây, tất nhiên sẽ thả lỏng cảnh giác. Đến lúc đó ngươi đi nói chuyện với hắn, cũng lừa hắn tiến vào, đến lúc đó chúng ta ẩn nấp ở trong bóng tối, liên thủ giết hắn.
Nghe vậy, Lý U Băng khó có thể tin nổi nhìn Phương Lâm. Tiểu tử này thoạt nhìn mới mười mấy tuổi, thế nào lại ác độc như vậy? Tâm tư đáng sợ như thế?
- Không có khả năng! Ta tuyệt đối sẽ không giúp các ngươi làm bất cứ chuyện gì. Nhất là chuyện đi hại người của Lý gia ta.
Lý U Băng lập tức từ chối.
Phương Lâm thở dài:
- Ngươi xem thử ngươi đi, tại sao đầu óc lại cứng nhắc như vậy? Giết Lý Thông Thiên, ngươi sẽ có rất nhiều lợi ích.
Lý U Băng quay đầu đi. Nàng đang nổi nóng, căn bản cũng không muốn nghe Phương Lâm nói bất kỳ lời nào.
Phương Lâm cũng không quá lưu ý, ở bên cạnh tự mình nói.
- Ngươi xem ngươi ở Lý gia, tuy rằng địa vị cao, nhưng thiên phú hiển nhiên không bằng Lý Thông Thiên. Cho dù ngươi sống sót trở lại, sau này Lý Thông Thiên càng bò lên lại càng cao. Nói không chừng hắn sẽ ngồi yên trên vị trí gia chủ. Ngươi thì sao? Một nữ nhân, sớm muộn cũng phải lập gia đình. Nếu như giết Lý Thông Thiên thì sao? Vậy ngươi ở Lý gia sẽ càng được coi trọng. Hơn nữa, lúc trước Lý Thông Thiên muốn hy sinh ngươi, ngươi cũng hoàn toàn có lý do giết hắn. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau tiến vào băng cung, thu được lợi ích gì sẽ phân cho ngươi ba phần. Như vậy không phải tất cả chúng ta đều vui vẻ sao?
Phương Lâm chậm rãi nói. Chỉ có điều Lý U Băng lại không có nghe lọt được bao nhiêu. Thấy Lý U Băng này dầu muối không nhận, tròng mắt Phương Lâm xoay chuyển một cái. Hắn nghĩ đến một phương pháp càng ác độc hơn. Hắn lập tức đi qua một bên, khẽ thương lượng với đám người Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân chuyện gì đó.
Chỉ thấy sau khi hai người nghe Phương Lâm nói xong, ánh mắt bọn họ đều cổ quái nhìn Phương Lâm. Nhất là Dương Phá Quân, vẻ mặt càng chấn động kinh ngạc.
- Khụ khụ, Phương Lâm, biện pháp này thật sự được sao?
Thanh Kiếm Tử cũng hơi do dự nói.
Phương Lâm cười hì hì:
- Ta cảm thấy biện pháp này vô cùng tốt. Mặc dù có chút đê tiện, nhưng không có cách nào. Chưa diệt trừ được Lý Thông Thiên này, trong lòng chúng ta cũng khó yên, không phải sao? Lúc này Lý U Băng vừa lúc đưa tới cửa, không lợi dụng nàng giết chết Lý Thông Thiên, vậy sau này sợ rằng khó có cơ hội như vậy nữa.
Thanh Kiếm Tử vẫn còn hơi do dự. Chỉ có điều Dương Phá Quân lại thật sự giống như bị Phương Lâm thuyết phục, gật đầu một cái nói:
- Thật sự là cơ hội khó có được, nhất định phải giết Lý Thông Thiên. Bằng không chúng ta làm cái gì đều sẽ bó tay bó chân.
Thanh Kiếm Tử nhìn thấy bộ dạng giả vờ giả vịt thương tiếc của Dương Phá Quân và Phương Lâm, lại biết được hai người này đã quyết tâm phải làm như vậy. Hắn lập tức không nói gì nữa.
Làm thì đi làm.
Ngay lập tức, Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân đi phân phó người của Tử Hà tông và hoàng thất, mạnh mẽ lấy đồng phục của tất cả mười mấy người Lý gia này, sau đó dùng sợi dây trói lại, cho bọn họ uống Lung Ách đan, khiến cho bọn họ ở bên trong mười hai canh giờ biến thành phế nhân không nghe thấy cũng không nhìn thấy được.
Lý U Băng vô cùng phẫn nộ, nhưng không thể làm gì được. Bản thân mình không thể vận dụng nội kình, người ta còn người đông thế mạnh, nàng ngay cả phản kháng căn bản cũng không phản kháng được.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm như thế nào? Vì sao phải hại bọn họ?
Lý U Băng chỉ vào Phương Lâm, thân hình run lên nhè nhẹ, chất vấn.
Vẻ mặt Phương Lâm đầy vẻ ngây thơ:
- Đừng kích động, ta cũng không có hại tính mạng của bọn họ, chỉ có điều tạm thời khiến cho bọn họ yên tĩnh một lát thôi.
Lý U Băng oán hận nhìn Phương Lâm, không nói được một lời.
- Khụ khụ, chỉ có điều ngươi phải phối hợp với hành động của chúng ta. Nếu không, ta sẽ giết chết tất cả bọn họ.
Phương Lâm sờ sờ mũi, còn nói thêm.
Lý U Băng hiểu rõ. Nàng hoàn toàn hiểu rõ, đây là hắn lấy tính mạng của hơn mười con cháu Lý gia tới uy hiếp mình.
Lúc này, Lý U Băng rất muốn đánh cho mình vài tát. Tại sao nàng lại đi tin tưởng vào lời Phương Lâm này nói, chẳng biết tại sao lại tiến đến?
Hiện tại thì hay rồi, tộc nhân đều bị người ta lấy hết đồng phục, tính mạng hoàn toàn nằm ở trong tay của Phương Lâm. Nếu như mình không phối hợp hành động với bọn họ giết chết Lý Thông Thiên, như vậy tính mạng của mười mấy tộc nhân này, sợ rằng lập tức lại không bảo vệ nổi.
Lý U Băng khóc không ra nước mắt. Nàng không có cách nào trơ mắt nhìn mười mấy tộc nhân chết thảm.
- Ta đáp ứng ngươi!
Lý U Băng gần như cắn răng, nói ra bốn chữ này.
Phương Lâm cười híp mắt gật đầu, vỗ nhẹ vào vai của Lý U Băng:
- Ngươi vẫn rất có tiền đồ. Lý U Băng thật sự muốn một kiếm đâm xuyên qua mặt của Phương Lâm. Làm sao có thể có người hèn hạ vô sỉ như vậy? Phương Lâm ngươi dù gì cũng là thiên tài đan đạo nổi tiếng xa gần, không ngờ lại nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ như vậy, thực sự trăm triệu lần không ngờ tới được.
Phương Lâm dừng lại một lát, còn nói thêm:
- Ngươi yên tâm, chúng ta chỉ muốn giải quyết một mình Lý Thông Thiên là đủ rồi. Về phần những người khác của Lý gia, xem như nể mặt ngươi, chúng ta sẽ không làm gì bọn họ.
Lý U Băng nghe vậy, nhìn Phương Lâm:
- Ta không biết còn có thể tin tưởng ngươi hay không.
Vẻ tươi cười trên mặt Phương Lâm nhất thời biến mất, thay vào đó lại là một sự lạnh lùng:
- Ngươi còn sự lựa chọn sao?
Lý U Băng cười gượng. Đúng vậy, mình còn được lựa chọn sao? Đã rơi xuống tình trạng hiện tại, chỉ có thể mặc cho đám người Phương Lâm an bày.
Lý Thông Thiên dẫn theo hơn hai mươi người con cháu Lý gia một đường chạy tới, cũng đi tới trước băng cung.
- Mau nhìn kìa. Đó là Lý U Băng!
Một người con cháu Lý gia kinh ngạc kêu lên.
Lý Thông Thiên nghe thấy tiếng kêu, lập tức nhìn lại. Chỉ thấy toàn thân Lý U Băng đều máu, hình như mới từ trong băng cung đi ra.
- Cứu, cứu ta!
Trên mặt Lý U Băng đầy vẻ vội vàng và kỳ vọng, bước chân lảo đảo đi về phía đám người Lý Thông Thiên