Trên võ trường, hai người Phương Lâm và Dương Huyền Phong đứng đối diện nhau, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Chỉ có thật sự mặt đối mặt cùng Dương Huyền Phong, mới có thể cảm nhận được hắn lợi hại tới mức nào.
Cho dù vẫn không có động thủ, thần sắc của Phương Lâm đã trở nên nghiêm trọng, đây cũng là người mạnh nhất cùng thế hệ hắn đối mặt từ khi sống lại tới nay, ở trong ấn tượng của Phương Lâm, hình như chỉ có Hàn Hiểu Tinh có thể sánh ngang với hắn. Ở ngoài võ trường, mọi người ngồi xuống.
Dương Kiến Nghiệp cười hỏi:
- Các vị cảm thấy Phương Lâm có thể chống nổi mười lăm chiêu ở dưới tay của Huyền Phong hay không?
Một số người ngươi xem ta ta xem hắn, mấy hoàng tử đều cho rằng Phương Lâm làm không được, một ít cao thủ của hoàng thất cũng cho là vậy.
- Dâm tặc này làm sao có thể chống đỡ nổi mười lăm chiêu ở dưới tay của đại ca? Ta thấy ngay cả năm chiêu cũng không nhất định khó có thể chịu được.
Dương Yến Ngọc khinh thường nói.
Ngược lại Dương Phá Quân, mở miệng nói:
- Đại ca tất nhiên lợi hại, nhưng thực lực của Phương Lâm cũng không yếu, mười lăm chiêu, chắc hẳn là miễn cưỡng có thể.
- Hàn tông chủ, ngươi thấy thế nào?
Dương Kiến Nghiệp nhìn về phía Hàn Lạc Vân, trong mắt có một tia giảo hoạt.
Hàn Lạc Vân bình tĩnh nói:
- Ta tin tưởng đệ tử của mình.
Dương Kiến Nghiệp chờ chính là những lời này, ngay lập tức nói:
- Vậy nếu không chúng ta đánh cược lại?
Hàn Lạc Vân cũng nở nụ cười:
- Bệ hạ có hứng thú này, tại hạ tự nhiên theo cùng.
Dương Kiến Nghiệp cười ha ha:
- Được! Đã như vậy, vậy chúng ta lại đánh cược hai bảo vật, nếu như Phương Lâm không chống đỡ nổi mười lăm chiêu của Huyền Phong, ngươi lại cho ta hai bảo vật, ngược lại cũng thế.
Hàn Lạc Vân gật đầu, mặt mỉm cười, xem như là đồng ý.
Mọi người đều không nói gì, hai vị này một người là hoàng đế Đại Càn, một người là tông chủ Tử Hà tông, thế nào thích đánh cược như thế.
Không biết, một lần đánh cược trước, Hàn Lạc Vân thắng Dương Kiến Nghiệp một món bảo vật, chuyện này Dương Kiến Nghiệp chính là vẫn canh cánh trong lòng.
Hắn để ý không phải là bảo vật, mà mình tự nhiên thua, bản thân hắn là hoàng đế, làm sao có thể thua? Cho nên hắn vẫn muốn tìm mặt mũi trở về.
Cơ hội lúc này chính là thích hợp nhất, Hàn Lạc Vân ngươi không phải thắng ta một món bảo vật sao? Ta lại thắng ngươi hai món.
Tròng mắt của Dương Yến Ngọc xoay chuyển, nhìn về phía Dương Phá Quân:
- Tứ ca, chúng ta cũng tới đánh cược được không?
Dương Phá Quân cười nói:
- Ngươi muốn đánh cược gì?
Dương Yến Ngọc chỉ vào hai người trong võ trường, nói:
- Lại đánh cược Phương Lâm có thể chống đỡ nổi mười lăm chiêu hay không, ta cá là hắn không thể, nếu như ta thua, ta tặng ngươi Thiên Tằm Nhuyễn giáp, nếu như ngươi thua, đưa Thiên Tinh Cổ ngọc cho ta.
Lời này vừa nói ra, Dương Phá Quân nhất thời cười gượng, nha đầu kia sợ rằng coi trọng Thiên Tinh Cổ ngọc của mình, mượn vụ đánh cược này muốn thu nó vào tay. - Như thế nào tứ ca? Tứ ca không phải là không dám đánh cược chứ?
Dương Yến Ngọc liếc mắt nhìn hắn.
- Đánh cược thì đánh cược, chỉ có điều nếu muội bị thua, lại không được chơi xấu nữa.
Dương Phá Quân cười nói.
- Làm sao có thể? Dương Yến Ngọc ta là hạng người như vậy sao?
Dương Yến Ngọc bất mãn nói.
Khuôn mặt mấy người bên cạnh đều khẽ giật, rất muốn nói một câu nàng chính là như vậy.
...
Ở trong này, gần như không có người nào coi trọng Phương Lâm, cho dù là mười lăm chiêu cũng không cho rằng Phương Lâm có thể chống đỡ nổi.
Nguyên nhân không có gì khác, Dương Huyền Phong quá mạnh mẽ!
Dương Huyền Phong cường đại là nghiền ép cùng thế hệ, tồn tại khiến những hoàng tử khác đều cảm thấy hít thở không thông, còn là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Càn quốc.
Cái danh này không phải là ai dám nói khoác, mà Dương Huyền Phong dựa vào thực lực của mình cứng rắn đánh ra.
Bất luận là Lý Quan Tâm của Lý gia, hay Hàn Hiểu Tinh của Tử Hà tông đều đã từng giao đấu cùng Dương Huyền Phong, nhưng đều không ngoại lệ, đều là ở thế hạ phong.
Phương Lâm thì sao?
Tuy rằng thời gian gần đây danh tiếng rất lớn, hơn nữa trước đó trong vòng tuyển chọn dự bị, biểu hiện cực kỳ xuất sắc, nhưng so với Dương Huyền Phong, vẫn kém không chỉ một bậc.
Ngay cả chính bản thân Phương Lâm, trong lòng cũng là lo lắng không yên, không biết có thể kiên trì đến mười lăm chiêu hay không? Nếu như không kiên trì được, vậy coi như mất thể diện.
- Phương Lâm, ngươi và Hàn Hiểu Tinh từng so tài sao?
Dương Huyền Phong đứng ở đối diện đột nhiên hỏi.
Phương Lâm sửng sốt, lập tức lắc đầu:
- Chưa từng so tài.
Dương Huyền Phong khẽ nhíu mày:
- Ta ngược lại hy vọng có thể sẽ cùng nàng so tài một trận. Ba năm trước đây đánh với nàng một trận, ta tuy rằng thắng, nhưng tuổi của nàng dù sao nhỏ hơn so với ta, có thể nàng hiện tại đã không kém gì ta.
Phương Lâm oán thầm, nhất định là không kém gì ngươi, đợi đến khi mắt của Hàn Hiểu Tinh có thể nhìn thấy, sợ rằng ngươi cũng không nhất định có thể thắng nàng.
- Đến đây đi, để cho ta mở rộng kiến thức một chút, thực lực của Phương Lâm ngươi rốt cuộc đạt đến trình độ nào? Nếu như ngay cả mười lăm chiêu của ta cũng không chống đỡ nổi, ngươi lại không có tư cách nhận được vị trí dự bị này.
Dương Huyền Phong nói, khí thế toàn thân lại bay lên.
Ánh mắt Phương Lâm nghiêm lại. Giờ phút này Dương Huyền Phong cho cảm giác của hắn giống như là một ngọn núi, một ngọn núi lớn cao vạn trượng, không có cách nào vượt qua, không có cách nào chống lại, chỉ có thể đứng ở dưới chân núi ngước mắt nhìn theo.
Hoàn toàn không sơ suất, Phương Lâm trực tiếp móc ra gậy xương lớn, ngay lập tức cũng không quan tâm đối phương có binh khí hay không, trước chống đỡ nổi mười lăm chiêu lại nói sau.
Dương Huyền Phong không hề động đậy, vẫn đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào Phương Lâm. Dù vậy, Phương Lâm cũng cảm nhận được áp lực lớn lao, chỉ có cùng Dương Huyền Phong giao đấu, mới biết được vị đại hoàng tử Đại Càn quốc này khủng khiếp tới mức nào.
Chỉ đứng ở nơi đó, đã khiến cho phía sau lưng của Phương Lâm đổ mồ hôi, áp lực như vậy còn không ngừng đánh thẳng tới, càng khiến cho Phương Lâm hít thở có phần gấp gáp.
Phương Lâm cắn răng. Hắn biết tiếp tục như vậy nữa, khí thế của Dương Huyền Phong sẽ càng lúc càng mạnh, mình càng lúc càng khó chống lại được.
Nhất định phải phá tan!
Ngay lập tức, Phương Lâm nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay cầm gậy xương lớn, lao vọt thẳng đến Dương Huyền Phong.
- Tới rất hay!
Dương Huyền Phong cất tiếng cười to, âm thanh giống như tiếng chuông lớn, chấn động tới mức lỗ tai của Phương Lâm ong ong vang dội, thân hình không khỏi phải chậm lại.
Ầm!!!
Một quyền mạnh mẽ vô cùng, bay thẳng đến mặt của Phương Lâm.
Một quyền này tới cực nhanh, dường như ở trong nháy mắt khi Dương Huyền Phong vừa có một chút động tác, một quyền này đã đến trước mặt Phương Lâm.
Sắc mặt của Phương Lâm khó coi, gậy xương lớn trong giây lát vung lên đánh qua, va chạm cùng với nắm đấm của Dương Huyền Phong.
Sau một khắc, Phương Lâm lại giống như bao tải rách, toàn thân ngã bay ngược ra ngoài.
Thân hình của Dương Huyền Phong lại vô cùng trầm ổn.
Phù phù!
Phương Lâm ngã trên mặt đất, lập tức lại bò dậy, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Chỉ là một quyền Phương Lâm đã biết được, mình sợ rằng rất khó kiên trì được mười lăm chiêu. Dương Huyền Phong này có lực lượng thật đáng sợ, so với Lý Thánh Danh kia còn muốn khủng khiếp hơn.
- Bất kể như thế nào, mười lăm chiêu này nhất định phải chống đỡ được.
Phương Lâm cắn răng, dưới chân thi triển ra Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp. Trong lúc đó thân hình hắn biến đổi giống như quỷ mỵ.
Dương Huyền Phong thấy vậy, lộ ra một vẻ kinh ngạc.
Chỉ có điều cũng chỉ vậy không hơn!
Chỉ thấy Dương Huyền Phong bước tới từng bước, nhất thời một trận cuồng phong gào thét, giống như sóng lớn ngập trời, hung hăng nghiền ép qua.
Phương Lâm nhất thời cảm thấy mình giống như bị một trận sóng lớn đánh trúng, dưới chân thoáng cái lại rối loạn.
- Không tốt!
Phương Lâm thầm nghĩ một tiếng, chỉ thấy Dương Huyền Phong đã vọt tới.