Một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng Phó Hải Tâm cắn răng, nắm chặt nắm đấm, nghẹn đỏ mặt, đáp ứng canh giữ sơn môn cho Tử Hà tông ba tháng.
Thời gian ba tháng, nói dài cũng không dài lắm, cũng ngắn cũng không ngắn, nhưng đối với Phó Hải Tâm sắp phải đi canh giữ sơn môn mà nói, nhất định là dài dằng dặc cực kỳ đau khổ.
Nhưng không có cách nào, nguyện thua cuộc, Phó Hải Tâm nàng còn chưa có da mặt dày đến có thể trở mặt không giữ lời hứa, đồng thời nếu như nàng không có cách nào đối mặt với thất bại lần này, như vậy tương lai đan đạo của Phó Hải Tâm cũng sẽ bởi vậy bị ngăn cản.
Cho nên, đi canh giữ sơn môn không chỉ là thực hiện đánh cược giữa nàng và Phương Lâm, còn là chứng minh Phó Hải Tâm có can đảm trực tiếp đối diện với thất bại của mình.
Mà đám người Vạn Dược môn đã có thể thảm, lại từng trải qua một lần thất bại, tuy rằng lần này không có giống lần trước, rất nhiều đệ tử bị giam ở Tử Hà tông, nhưng mặt mũi thật sự rất khó coi.
Bọn họ lần này chính là dùng bộ dạng cao ngạo tới đòi Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh, đồng thời muốn rửa sạch nỗi nhục trước đó, ai biết lại ngã đau, không chỉ có Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh không đòi lại, còn làm hại Phó Hải Tâm phải canh giữ sơn môn cho Tử Hà tông ba tháng.
Cung Vô Lượng và người của Vạn Dược môn đều rõ ràng, sau chuyện lần này, Phó Hải Tâm sẽ hoàn toàn thoát khỏi mối quan hệ với Vạn Dược môn. Dù sao nếu như không phải là vì chuyện của Vạn Dược môn này, nàng cũng sẽ không lưu lạc tới một kết quả như vậy, không hận chết Vạn Dược môn cũng xem như là tốt rồi.
Không chỉ có như vậy, bởi vì giữa Cung Vô Lượng và Hàn Lạc Vân còn có một đánh cược, hơn nữa còn là giấy trắng mực đen viết xuống, một phần nhân thủ càng không có cách nào chống chế.
Vạn Dược môn thua, không chỉ có Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh quay về Tử Hà tông, hơn nữa còn phải đưa lên một quyển đan kinh thượng cổ.
Trời biết Cung Vô Lượng muốn đánh mình vài tát tới mức nào. Mình còn ngốc tới mức muốn lập ra chứng từ, lúc này thì hay rồi, người ta thắng, hiện tại cầm chứng từ tìm ngươi đòi đan kinh thượng cổ.
Phải biết rằng một quyển đan kinh thượng cổ, đó là giá trị không thể đo lường, có thể xem như là một phần nội tình của tông môn.
Cho dù là tông môn như Vạn Dược môn lấy đan đạo tăng trưởng, nội môn lấy được đan kinh thượng cổ, cũng đặc biệt có hạn, mỗi một quyển đều được Vạn Dược môn coi như chí bảo vậy.
Nhưng lúc này, lại phải cứng rắn đưa ra một quyển cho Tử Hà tông, điều này làm cho trong lòng Cung Vô Lượng cũng đang rỉ máu, hận không thể lập tức lại xé nát chứng từ.
Nhưng cho dù là xé, lại có thể làm sao?
Trong tay người ta còn có một phần, đã được Cung Vô Lượng ký tên, ấn dấu tay, không giả được. Nếu như ngươi không giữ lời hứa, người ta lập tức lại tuyên bố chuyện này ra ngoài, đến lúc đó danh tiếng của Vạn Dược môn lại hoàn toàn bị hủy.
Giờ phút này, trong lòng Cung Vô Lượng phức tạp và rầu rĩ, không có người nào có thể lĩnh hội, cũng không có ai muốn đi lĩnh hội.
Hàn Lạc Vân hết lần này đến lần khác thúc giục, hai tay Cung Vô Lượng run rẩy, nước mắt tuôn rơi, vừa nôn ra máu, vừa lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một quyển đan kinh thượng cổ.
Cung Vô Lượng tuy rằng không bị thương, nhưng lần này công kích quá lớn, dẫn đến khí huyết của hắn trào ngược, lúc này mới nôn ra máu.
Bộ dạng Cung Vô Lượng thê thảm như vậy, thực sự người nghe thương tâm người gặp rơi lệ.
Đương nhiên, đám người Tử Hà tông cũng sẽ không đồng tình với hắn, Cung Vô Lượng này hoàn toàn là tự làm tự chịu, lần này có thể nói là tiền mất tật mang, thảm về đến nhà. Cung Vô Lượng dẫn theo đoàn người của Vạn Dược môn xám xịt rời đi. Không đi không được, ở lại chỗ này nữa, cũng chỉ càng thêm mất mặt xấu hổ.
Hơn nữa Cung Vô Lượng biết, lần này sau khi mình trở về, sợ rằng sẽ bị các trưởng lão trong môn buộc tội, vị trí môn chủ của bản thân mình sợ rằng không giữ được mấy ngày nữa.
Phó Hải Tâm không rời khỏi Tử Hà tông, mà thành thật canh giữ ở trước sơn môn của Tử Hà tông.
Các đệ tử canh giữ sơn môn nhìn thấy một nữ nhân đột nhiên tới, cũng không hiểu nguyên nhân, mãi đến khi có người nói cho bọn họ biết chuyện xảy ra ở đan đàn, lúc này bọn họ mới hiểu rõ.
Đối với chuyện để cho Phó Hải Tâm đi canh giữ sơn môn, cao tầng của Tử Hà tông môn cũng có một ít tiếng nói khácnhau. Một số người cảm thấy Phó Hải Tâm dù sao cũng là luyện đan sư của Đan Minh Linh quốc, để cho nàng trông coi sơn môn, có phải là không nể mặt Đan Minh Linh quốc không?
Một Phó Hải Tâm không có gì đáng ngại, nhưng nếu như vì vậy mà trêu chọc Đan Minh Linh quốc, vậy thì không phải là chuyện nhỏ gì.
Những người này lo lắng như vậy cũng là hợp tình hợp lý, dù sao Đan Minh cường đại, là điều tất cả mọi người đều biết, Tử Hà tông ở Càn quốc tuy rằng vẫn tính là thâm căn cố đế, nhưng so với Đan Minh, thật sự yếu hơn quá nhiều.
Đan Minh mặc dù là thế lực trung lập, không tham dự phân tranh giữa chín nước, nhưng cái này cũng không đại biểu Đan Minh không biết nổi giận.
Ngược lại, thật sự có thế lực nào không biết sống chết đi trêu chọc Đan Minh, vậy bọn họ sẽ phải đối mặt, lại lửa giận của tất cả luyện đan sư trong thiên hạ.
Có cường giả đã từng nói, thiên hạ này to lớn, có ba thế lực là trăm triệu lần không thể trêu chọc.
Một là quốc gia cổ Đại Tần, quốc gia mạnh nhất trong chín nước, thực lực của một nước cường thịnh, đứng đầu thượng tam quốc.
Hai là Ẩn Sát đường có truyền thừa đã lâu, thần bí khó lường. Bọn họ ẩn nấp ở trong bóng tối, thế lửa không ngừng, gió xuân thổi lại mọc lên.
Ba lại Đan Minh, thế lực trải rộng chín nước, Tứ Đại Thiên Vương của Đan Minh vung cánh tay lên một cái, tất cả luyện đan sư trong thiên hạ sẽ đồng thời hưởng ứng, thậm chí ở địa phương bảy biển xa xôi rộng lớn, thế lực của Đan Minh cũng đã thâm nhập tới.
Đắc tội Đan Minh, lại chẳng khác nào đắc tội với luyện đan sư trong thiên hạ, cho dù là quốc gia cổ Đại Tần khi tiếp xúc cùng Đan Minh, cũng phải khách khí, không dám quá mức làm càn.
Một Tử Hà tông nho nhỏ, Đan Minh tùy tiện động ngón tay, cũng có thể nghiền ép hắn thành cặn bã, hoàn toàn không thể so sánh.
Hàn Lạc Vân cũng suy nghĩ một chút, phái người đi nói cho Phó Hải Tâm biết, có thể không cần đứng cùng với đệ tử canh giữ núi, ở gần sơn môn kiếm một địa phương yên tĩnh là được.
Chỉ có điều Phó Hải Tâm lại kiên quyết phải canh giữ ở trước sơn môn, đứng cùng một chỗ với những đệ tử canh giữ núi. Kể từ đó, Hàn Lạc Vân cũng không nói thêm gì nữa, nếu người ta nguyện ý, như vậy tùy nàng đi.
Bởi vậy Phó Hải Tâm mỗi ngày đúng giờ đúng giờ xuất hiện ở trước sơn môn, trong lúc nhất thời trở thành một phong cảnh đặc biệt của Tử Hà tông. Không ít đệ tử đều cố ý đi tới trước sơn môn nhìn Phó Hải Tâm một chút, chỉ trỏ nói xấu sau lưng nàng. Chỉ có điều cũng không có ai đi chế giễu nàng.
Ngay từ đầu Phó Hải Tâm tất nhiên cảm giác rất xấu hổ, một ngày đứng xong, sắc mặt đều cứng đờ.
Sau lại dần dần, nàng thành thói quen, thậm chí còn quen thuộc với mấy đệ tử canh giữ núi, bọn họ còn có thể nói cười với nhau.
Bảy ngày sau, Phương Lâm đi tới Tử Hà Phong. Hắn muốn hỏi Hàn Lạc Vân một câu liên quan tới bức tranh cuộn.
Trước đó hắn vốn muốn hỏi, nhưng bởi vì chuyện của Vạn Dược môn hắn đành phải lưu lại. Sau đó Hàn Lạc Vân hình như có chút bận rộn, vẫn không có cơ hội nào.
Cho đến hôm nay, Phương Lâm cuối cùng có cơ hội gặp riêng Hàn Lạc Vân để nói chuyện.
- Tiểu tử ngươi hiện tại thực sự càng lúc càng khiến cho ta kinh ngạc.
Giọng điệu của Hàn Lạc Vân thâm ý nói.
Phương Lâm xấu hổ, chỉ có điều vẫn đi thẳng vào vấn đề: - Sư phụ, đệ tử có một việc muốn hỏi ngài một chút.
Hàn Lạc Vân thấy thần sắc Phương Lâm trịnh trọng, cũng không lại trêu ghẹo nữa, hỏi:
- Ngươi nói đi.
Phương Lâm do dự một lát, lập tức vỗ vào túi Cửu Cung, lấy ra bức tranh cuộn mình mang ra.