Phía xa có bóng người nhốn nháo. Ba người Gia Cát Thương tập trung tinh thần nhìn lại, trong đám người từ xa đến gần, có một cây cờ thật cao dựng thẳng một chữ Vân.
Hiển nhiên, đội chạy tới trước chính là Đan Minh Vân quốc.
Vân quốc lần này có thể nói là người tới rất nhiều, Vân quốc ngoại trừ mười người thiên tài đan đạo tham gia đại hội luyện đan ra, vẫn có rất nhiều đến đây luyện đan sư trẻ tuổi tới đây quan sát. Trên mặt của mỗi một người đều hiện ra vẻ cương quyết và tự tin.
Dù sao Vân quốc đã liên tục ba lần lực áp hai nước khác ở trên đại hội luyện đan sư, biểu hiện đặc biệt xuất sắc nhất, mấy năm gần đây bọn họ ở trên đan đạo còn đột ngột phát triển tăng mạnh, nhiều lần ở trong giao lưu cùng Đan Minh ba nước, mơ hồ có phần ném các nước khác hoàn toàn lại phía sau người.
Trong đám người Vân quốc có một người thanh niên, mặc trang phục màu trắng, mi thanh mục tú, mặt không đổi sắc, bị những người khác của Vân quốc vây vào giữa, giống như các sao vây quanh mặt trăng sáng vậy.
Người này chính là Triệu Thần Không được khen là đệ nhất thiên tài đan đạo Vân quốc, xuất thân từ hoàng thất của Vân quốc, thân phận tôn quý, thiên phú trác tuyệt, còn có thân thể Bách Luyện Dược cực kỳ hiếm thấy.
- Các vị Vân quốc đường xa đến, chúng ta ở đây chờ đón.
Gia Cát Thương và hai người Trần Mộc, Lục Vô Vi tiến lên, quay về phía đám người Vân quốc chắp tay.
Người chủ sự của Đan Minh Vân quốc là một lão nhân đầu trọc, thân hình cao lớn uy mãnh, tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẫn uy vũ sinh uy, chợt nhìn thoáng qua không giống như là luyện đan sư, ngược lại rất giống là võ giả lực lượng mười phần.
Lão già đầu trọc cười ha ha, quay về phía ba người Gia Cát Thương chào:
- Ba người các ngươi vẫn như cũ, chỉ có điều cũng khó trách, các ngươi ở nơi này chính là sống an nhàn sung sướng, đâu giống như ta ở Vân quốc, chính là phải cố gắng hết sức.
Ba người Gia Cát Thương không nói gì. Cái gì gọi là chúng ta ở chỗ này sống an nhàn sung sướng?
Xin ngươi, một Hắc Đỉnh thành lớn như vậy, quản lý cũng rất hao tổn tinh lực có được hay không?
Lão già đầu trọc hình như là người quen cũ của ba người Gia Cát Thương, trong lời nói hoàn toàn có vẻ cực kỳ tùy ý.
- Tới đây tới đây, giới thiệu cho các ngươi một chút, ta Vân quốc đệ nhất thiên tài đan đạo --- Triệu Thần Không.
Lão già đầu trọc quay về phía Triệu Thần Không vẫy vẫy tay, người sau lặng lẽ đi ra, nhìn về phía ba người Gia Cát Thương ôm quyền hành lễ vãn bối.
- Vãn bối Triệu Thần Không, ra mắt ba vị tiền bối, đại hội lần này mong rằng ba vị tiền bối chỉ điểm nhiều hơn.
Triệu Thần Không bình tĩnh nói, có vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến người ta hoàn toàn chọn không ra khuyết điểm.
Ba người Gia Cát Thương đều cẩn thận quan sát Triệu Thần Không, đều âm thầm gật đầu, tuy rằng vẫn không thấy hắn ra tay luyện đan, nhưng chỉ là từ phần khí độ này, có thể thấy Triệu Thần Không lại rất có mùi thâm tàng bất lộ.
- Ha hả, thiên tài thân thể Bách Luyện Dược, lần này ba người lão phu ngược lại có thể được kiến văn rộng rãi một phen.
Gia Cát Thương vừa cười vừa nói.
Lão già đầu trọc có vẻ cực kỳ đắc ý, dù sao thiên tài thân thể Bách Luyện Dược này là xuất hiện ở trong Đan Minh Vân quốc bọn họ, cũng được đích thân hắn bồi dưỡng đến trình độ bây giờ, mặc dù không có thu Triệu Thần Không làm đồ đệ, nhưng lại xem Triệu Thần Không làm đệ tử của mình. Đương nhiên, lão già đầu trọc cũng hiểu rõ, lấy trình độ của mình còn chưa đủ để làm sư phụ của Triệu Thần Không, kỳ tài đan đạo giống như Triệu Thần Không vậy, chung quy sẽ đi ra khỏi thiên địa nho nhỏ hạ tam quốc này.
Hai người Trần Mộc và Lục Vô Vi vẫn luôn lặng lẽ quan tâm tới chín người khác của Vân quốc, tuy rằng không chói mắt bằng Triệu Thần Không, nhưng cũng là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi về đan đạo ở Vân quốc, không có một người nào là tầm thường.
- Người của Càn quốc và Mạnh quốc còn chưa tới sao?
Lão già đầu trọc nhìn xung quanh một chút, khẽ nhíu mày nói.
Gia Cát Thương cười nói:
- Vân quốc các ngươi cách nơi đây gần nhất, tự nhiên là người đầu tiên đến.
Vừa dứt lời, người của Mạnh quốc đã đến!
So sánh với đội hình của Vân quốc, số lượng người của Mạnh quốc cũng không ít, hơn nữa ai nấy đều là mặc áo bào đen, chợt nhìn thoáng qua có chút khí thế.
Nhìn thấy Người của Mạnh quốc tới, Vân quốc không ít người đều lộ ra vẻ khinh thường, Triệu Thần Không cũng chỉ là liếc mắt nhìn qua sau, lại thu hồi ánh mắt.
- Đám người lão thân đến chậm, khiến cho các vị phải đợi lâu.
Người cầm đầu Mạnh quốc, là một người bà lão mặc áo bào đen, lưng còng xuống, mái tóc hoa râm thả xuống đến bên thắt lưng, khuôn mặt mang theo vài phần tối tăm.
- Ha ha, các vị Vân quốc cũng vừa đến xong, các ngươi cũng không có tới muộn.
Gia Cát Thương lộ ra vẻ tươi cười, tiến lên nghênh đón.
Từ thái độ nghênh đón có thể nhìn ra được, khi đám người Vân quốc tới, ba người Gia Cát Thương cùng tiến lên trước đón chào.
Người của Mạnh quốc đến, cũng chỉ có một mình Gia Cát Thương tiến lên, Trần Mộc và Lục Vô Vi cũng không có nhúc nhích.
Bà lão mặc áo bào đen này ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Người của Vân quốc luôn luôn tới sớm, không giống Mạnh quốc chúng ta, núi cao đường xa.
Lời này nói ra ngược lại có vài phần thâm ý, lão già đầu trọc khẽ hừ một tiếng, lộ ra vài phần chán ghét.
Ở trong mười người Mạnh quốc đến đây, có một người có vẻ cực kỳ đặc biệt.
Người này cũng là thanh niên, nhưng thân hình thấp bé, cùng bạn cùng lứa tuổi đứng chung một chỗ, rõ ràng phải thấp hơn một cái đầu, nhưng hắn lại có một con tóc màu xám bạc, có vẻ vô cùng dễ chú ý.
So với chín người khác của Mạnh quốc, người thanh niên tóc bạc thấp bé này có vẻ vô cùng thâm trầm, hơn nữa cho dù là người của Mạnh quốc dường như cũng đều cách xa hắn một đoạn, hết sức kiêng kỵ hắn.
Mọi người ở đây đều chú ý tới điểm này. Lại thêm người thanh niên này trông khác thường như vậy, xem ra chính là đan độc sư theo lời đồn đại, không thể nghi ngờ.
Đối với đan độc sư, một phần rất lớn người trong Đan Minh vẫn không có cách nào tiếp nhận và tán thành, dù sao ở trên hệ thống hình thành luyện đan sư, đan độc sư chính là kẻ địch lớn nhất của luyện đan sư, vô số năm tháng đều như thế.
Nhưng cho tới bây giờ, đan độc sư lại đường hoàng gia nhập Đan Minh, trở thành một phần của Đan Minh, thậm chí có đan độc sư leo đến vị trí cao tầng của Đan Minh.
Đối với phần lớn luyện đan sư mà nói, điều này là rất khó tiếp nhận.
Bên trong Đan Minh không chỉ một lần phát sinh qua chuyện muốn loại bỏ đan độc sư, nhưng đều bị cao tầng ép xuống, có người nói đan độc sư sở dĩ có thể gia nhập Đan Minh, nhận được Đan Minh thừa nhận, là bởi vì một trong Tứ Đại Thiên Vương của Đan Minh, Tây Cực Thiên Vương cùng đan độc sư có quan hệ không nhỏ.
Lúc này, Mạnh quốc lại có đan độc sư tới tham gia đại hội luyện đan sư, ở trên đại hội trước kia, đây chính là điều từ trước đến nay chưa từng có. - Cốc bà tử, Đan Minh Mạnh quốc các ngươi không có tiền đồ như thế từ lúc nào vậy? Cho dù đủ số lượng người, cũng không thể dẫn cả đan độc sư đến chứ?
Lão già đầu trọc nói châm chọc nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của bà lão họ Cốc trầm xuống:
- Họ Nghiêm, ngươi nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút, đan độc sư sớm được Đan Minh tán thành, hiện tại đều là luyện đan sư của Đan Minh ta.
Trên mặt lão già đầu trọc càng lộ rõ vẻ khinh thường:
- Ta thấy Cốc bà tử ngươi đã sớm bị đan độc sư mê hoặc tâm hồn, không có thuốc nào cứu được.
- Ngươi là đang khiêu khích sao?
Trong mắt của bà lão lóe ra hung quang, lạnh giọng hỏi.
Nhìn thấy bầu không khí có cái gì đó không đúng, Gia Cát Thương lập tức đứng dậy, cười nói:
- Tô lão Càn quốc bọn họ còn chưa tới, các vị kiên trì chơ ̀ đợi một chút, không cần tổn thương tới hòa khí nữa.
- Hừ!
Lão nhân họ Nghiêm và Cốc bà tử này đều kìm chế lại. Ở Hắc Đỉnh thành này, bọn họ vẫn phải cho Gia Cát Thương mặt mũi.
- Người của Đan Minh Càn quốc tới!
Sau nửa canh giờ, đám người của Càn quốc cuối cùng đã xuất hiện.
Chỉ có điều khi mọi người ở đây nhìn thấy bộ dạng đoàn người của Càn quốc, tất cả đều mở to hai mắt nhìn, thần sắc mỗi người cực kỳ cổ quái.