- Nếu như tiểu tử này không trả lời được, chắc hẳn sẽ bị trực tiếp đuổi ra ngoài!
...
Lời Phương Lâm nói lập tức khiến cho hiện trường vốn nặng nề thoáng cái bùng nổ, cho dù là những người trước đó có vài phần tán thưởng Phương Lâm, cũng cảm thấy lời này của Phương Lâm có phần quá đáng.
- Ha hả, Tô lão đầu, người của Càn quốc các ngươi bản lĩnh không lớn, nhưng giọng điệu lại không nhỏ.
Lão nhân họ Nghiêm cười lạnh nói.
Vẻ mặt Cốc bà tử lạnh lùng nói:
- Nếu như ở Mạnh quốc ta, dám nói mạnh miệng như vậy, lão thân sẽ người đầu tiên chém chết hắn.
Tô lão hừ một tiếng:
- Nếu hắn dám nói như vậy, tất nhiên có tự tin của hắn.
Chỉ có điều, tuy nói như vậy, trong lòng Tô lão cũng âm thầm kêu khổ, tiểu tử ngươi giấu mình một chút sẽ chết sao? Không nói lời nào thì thôi, thế nào vừa nói lại cảm giác như muốn lên trời vậy hả.
- Ha ha ha, tiểu tử này thật thú vị, ta thích, Tô lão đầu, để cho hắn làm đồ đệ của ta đi.
Lục Vô Vi vừa cười vừa nói, hai mắt tỏa ánh sáng, giống như nhìn thấy vật gì tất thú vị.
Tô lão lắc đầu cười nói:
- Điều này, ta có thể không làm chủ được, nếu như ngươi thật sự muốn thu hắn làm đồ đệ, lại tự mình đi nói với hắn đi.
Lúc này, lão già mặc áo xám này bị lời Phương Lâm nói kích thích, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
- Được được được, lão phu vẫn chưa từng thấy qua tiểu tử nào cuồng vọng giống như ngươi vậy, hôm nay nếu như ngươi không trả lời được, lão phu lại ném ngươi ra khỏi Hắc Đỉnh thành!
Lão già mặc áo xám tức giận nói.
Thấy vậy, không ít người đều chờ mong nhìn Phương Lâm bị chê cười, nếu như Phương Lâm thật sự bị ném ra khỏi Hắc Đỉnh thành, vậy bất luận là bản thân hắn, hay mặt mũi của Đan Minh Càn quốc, sợ rằng đều sẽ bị mất sạch, không còn chút nào.
Dù sao, từ trước tới nay vẫn chưa từng có luyện đan sư tham gia đại hội nào, ở trên hạng thứ nhất phân biệt thảo mộc lại bị ném ra khỏi Hắc Đỉnh thành, đây quả thực là chuyện cười lớn trong thiên hạ.
Phương Lâm bĩu môi, vẻ mặt không để ý nói:
- Nếu như ta nói được thì sao?
Lão già mặc áo xám cười lạnh:
- Ngươi nếu như nói được, lão phu lại ở trước mặt mọi người xin lỗi ngươi.
Phương Lâm gật đầu, cười nói:
- Xin lỗi thì không cần, tùy tùy tiện tiện đưa ta một gốc dược liệu cổ nghìn năm là được.
Lão già mặc áo xám thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, tiểu tử ngươi điên rồi phải không? Còn tùy tùy tiện tiện đưa ngươi một gốc dược liệu cổ nghìn năm? Ngươi xem dược liệu cổ nghìn năm là bắp cải à? Nói đưa là đưa sao?
- Chờ ngươi trả lời được rồi hãy nói.
Lão già mặc áo xám hừ hừ nói.
Phương Lâm chỉ vào vật giống cây nấm này nói:
- Vật ấy tên là Thái Tuế.
- Cái gì?
Mọi người đều biến sắc, mà lão già mặc áo xám này cũng thoáng cái ngây người.
Lão già mặc áo xám khó có thể tin nổi nhìn Phương Lâm, ánh mắt kia giống như đang nhìn quái vật.
- Ngươi làm sao có thể biết nó là Thái Tuế?
Lão già mặc áo xám có chút tức giận, thở hổn hển hỏi.
Phương Lâm mỉm cười:
- Thái Tuế, các vị đại khái đều đã nghe nói qua, vật ấy không rõ ràng, thời điểm sinh trưởng sẽ hấp thu tất cả sức sống trong phạm vi trăm dặm, dẫn đến trăm dặm hoang vu, chỉ có điều một gốc Thái Tuế này rất không bình thường, vẫn chỉ là hình thức ban đầu lại bị nhổ tận gốc, không có cách nào tiếp tục sinh trưởng, cho nên nói cho đúng, đây là một gốc cây giống Thái Tuế.
- Cái gì? Hóa ra đây là một gốc cây giống Thái Tuế sao?
Không ít người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng nhiều người lại là biểu tình nửa tin nửa ngờ.
Cũng khó trách rất nhiều người bọn họ đều không tin, dù sao Phương Lâm nói thật sự rất mơ hồ, thứ giống như cây nấm này lẽ nào chính là Thái Tuế vô cùng không lành theo lời đồn đại sao?
Quách Chân và Triệu Thần Không hình như nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu, khi tiếp tục nhìn về phía Phương Lâm lúc, trong mắt bọn họ đã có vài phần khác thường.
- Không sai, ngươi nói rất đúng, đây chính là cây non Thái Tuế.
Lão già mặc áo xám cười gượng, cảm thấy vô cùng thất bại.
Ban đầu, hắn vốn muốn sử dụng cây non Thái Tuế này gây khó khắn cho tất cả mọi người, sau đó mình lộ ra vẻ mặt cao thâm khó dò giúp bọn họ giảng giải, sau đó đám tiểu bối này đều sẽ lộ ra vẻ mặt hóa ra là vậy, nhìn mình.
Đáng tiếc, ảo tưởng tốt đẹp này đều bị Phương Lâm vô tình xé nát nữa.
- Không ngờ thật sự là cây non Thái Tuế!
- Phương Lâm lại nói đúng rồi?
- Lẽ nào Phương Lâm này còn là một cao thủ thâm tàng bất lộ?
...
Mọi người chấn động kinh ngạc không dừng, ngay cả cây non Thái Tuế, vật kỳ lạ cổ quái như thế hắn đều có thể nhận ra, người này thật sự là có chút lợi hại.
Ngay cả nhân vật thiên tài như Triệu Thần Không cũng không có khả năng nhận ra, lại để cho Phương Lâm nhận ra, điều này nói rõ cái gì?
Chí ít ở trên phương diện phân biệt thảo mộc này, trong những người thế hệ trẻ tuổi ở đây, sợ rằng không người nào có thể so sánh được với hắn.
- Ai, tiểu tử này thật không biết giấu mình.
Gương mặt Tô lão lộ ra biểu tình khoe khoang, cố ý nói như thế.
Ở bên cạnh, mặt lão nhân họ Nghiêm và Cốc bà tử đều tức tới mức tái xanh, mới vừa rồi bọn họ còn đang cười nhạo Tô lão, đảo mắt đã bị hung hăng đánh vào mặt.
- Có cái gì để đắc ý, không phải là nhận ra thêm vài loại thảo dược thôi sao.
Lão nhân họ Nghiêm rất khinh thường nói.
Ba người Chư Cát Thương ngược lại không nói gì thêm, biểu hiện của Phương Lâm thật sự khiến người ta có chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ là ở trên phương diện thảo mộc mà thôi.
Lão già mặc áo xám này đang muốn rời đi, Phương Lâm bỗng nhiên có chút xấu hổ nói:
- Tiền bối, dược liệu cổ nghìn năm của ta đâu?
Lão già mặc áo xám này lập tức lại bối rối, ta đáp ứng cho ngươi dược liệu cổ nghìn năm bao giờ? Tiểu tử nhà ngươi cũng thật không biết xấu hổ?
Những người khác cũng là lộ ra vẻ mặt cổ quái nhìn Phương Lâm, trực tiếp mở miệng đòi dược liệu cổ nghìn năm, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
- Ta không có đáp ứng cho ngươi dược liệu cổ nghìn năm gì cả, ngươi không nên tự quyết định!
Lão già mặc áo xám lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Phương Lâm nghe vậy, gương mặt có phần đáng tiếc:
- Đã như vậy, vãn bối cũng không miễn cưỡng tiền bối, dù sao ta là vãn bối, vẫn phải khoan dung với tiền bối một chút.
Nói xong, hắn lại ngồi xuống.
Không cần phải nói, sắc mặt lão già mặc áo xám vô cùng khó coi, hắn cảm giác giống như là có thứ gì cắm ở trong cổ họng, đặc biệt khó chịu.
Ngay lập tức, lão già mặc áo xám trực tiếp rời đi, hắn liếc mắt nhìn Phương Lâm, cũng cảm thấy chán ghét.
Tuy rằng lão già mặc áo xám rời đi, nhưng biểu hiện của Phương Lâm ở trên phương diện phân biệt thảo mộc lại cho rất nhiều người ở đây một ấn tượng sâu sắc.
Cho dù Phương Lâm chỉ trả lời hai lần, nhưng hai lần này lại là cực kỳ mấu chốt, cũng là hai lần trả lời có chất lượng cao nhất.
Dù sao, đây là hai vấn đề khó khăn ngay cả Triệu Thần Không, Quách Chân cùng với Tô Tiểu Đồng cũng trả lời không được, lại bị Phương Lâm dễ dàng nói vài lời, đã trả lời được.
Chỉ sợ vừa tiến hành so sánh, so với biểu hiện của ba người Triệu Thần Không, không thể nghi ngờ ở hạng mục so tài này Phương Lâm lại muốn xuất sắc hơn rất nhiều.
Nếu như đại hội luyện đan sư lần này chỉ có một hạng mục so tài như thế, Phương Lâm này đã được coi là người xuất sắc nhất.
Hạng mục phân biệt thảo mộc kết thúc, tiếp theo dĩ nhiên chính là tiến hành giám định và thưởng thức phương pháp luyện đan.
So với thảo mộc, độ khó của phương pháp luyện đan lại càng thử thách bản lĩnh và kinh nghiệm của luyện đan sư hơn.
- Các vị, chắc hẳn các vị đều hiểu phương pháp luyện đan có ý nghĩa lớn đối với một luyện đan sư tới mức nào, mỗi một tờ phương pháp luyện đan đều tập trung trí tuệ và tâm huyết của các luyện đan sư đời trước, hôm nay chúng ta không dám ngông cuồng bàn luận về phương pháp luyện đan do các đời trước lưu lại, chỉ đơn giản giám định và thưởng thức.
Một nam tử trung niên có khuôn mặt hiền hòa đi ra, nhìn mọi người mỉm cười nói.
Nói xong, chỉ thấy hắn lấy ra một cái bình ngọc, đặt ở trên cái bàn trước người.