Nhóm dịch: Tiên Huyền Nguồn: Iread - Nếu con thú lớn màu đen này sắp chết, còn không bằng tiện nghi cho ta.
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ, hắn xoa xoa túi Cửu Cung bên thắt lưng, lấy ra trường kiếm huyết sắc đã lâu không có sử dụng tới.
Nó vẫn luôn yên tĩnh nằm ở trong túi Cửu Cung Phương Lâm, Phương Lâm cần phải lấy máu tươi tới đút, mới có thể khiến nó tỉnh lại.
Trước đó đã đút cho ăn vài lần, xem như là miễn cưỡng khiến nó tỉnh lại, chỉ có điều, hình như trường kiếm huyết sắc này ở bên trong hang động vô tận dưới lòng đất gặp một đòn tuyệt đối mạnh mẽ, bởi vậy bị tổn thương, cho dù là khiến nó tỉnh lại, cũng không có cách nào phát huy ra uy lực kinh khủng gặp ai hút người đó đã thấy lúc trước.
Lúc này, vừa lúc thọ nguyên của con thú lớn màu đen này sắp tới, Phương Lâm nắm thanh trường kiếm huyết sắc, nhìn trường kiếm cười hì hì nói:
- Này, ta biết ngươi có thể nghe được ta nói chuyện, phía dưới này có một con yêu thú, loại đã sống rất lâu đấy, trong cơ thể nó có lượng máu tươi khổng lồ, ngươi đi hút đi.
Nói xong, trường kiếm huyết sắc này quả nhiên có phản ứng, oong một tiếng, không ngờ vùng thoát khỏi tay của Phương Lâm, trực tiếp hóa thành một đạo hồng quang bay về phía bên dưới.
Phương Lâm lặng lẽ chờ đợi, một lát sau từ phía dưới truyền đến tiếng con thú lớn màu đen đau khổ gầm rú phẫn nộ.
- Quả nhiên, trường kiếm huyết sắc này quá tà môn.
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ, mỗi lần sử dụng trường kiếm huyết sắc này, đều làm cho Phương Lâm có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, món binh khí này quả thực ngay cả có trái với đạo trời, có quỷ mới biết được yêu thánh với thi thể già nua khô quắt làm thế nào chế tạo ra nó, quả thực không có cách nào tưởng tượng được.
Tiếng kêu của con thú lớn màu đen truyền đến từng đợt, dường như toàn bộ thế giới trong đỉnh đều đang run rẩy, Phương Lâm tin tưởng lấy khả năng của trường kiếm huyết sắc, muốn đối phó với một con yêu thú sắp chết sẽ không có vấn đề gì.
Theo thời gian trôi qua, tiếng của con thú lớn màu đen này càng lúc càng suy yếu, hình như đã rơi vào giai đoạn gần chết.
Đúng lúc này, con thú lớn màu đen này phát ra tiếng rít gào phẫn nộ trước khi chết, dường như đang liều mạng phản kháng lần cuối cùng.
Nhưng sau một khắc, tiếng của con thú lớn màu đen lại hoàn toàn biến mất, yêu khí phía dưới vốn khủng khiếp như vậy, cũng dần dần tiêu tan.
Vèo một tiếng, trường kiếm huyết sắc từ trong bóng tối phía dưới bay ra, nó đã là khôi phục lại hình dáng lần đầu tiên Phương Lâm rút nó ra, huyết quang điên cuồng phun ra, sát khí đằng đằng.
Phương Lâm vừa lộ ra vẻ tươi cười, lại thấy trường kiếm huyết sắc này không ngờ bay thẳng đến mình, hiển nhiên nó muốn hút máu của Phương Lâm.
Phương Lâm hừ một tiếng, trực tiếp móc ra thi nhân sâm nghìn năm, hắn cũng không quan tâm thi nhân sâm nghìn năm này kêu lên thảm thiết thế nào, trực tiếp vung mạnh tới nện ở trên thanh trường kiếm huyết sắc này.
Lần này đập tới rất mạnh, thi nhân sâm nghìn năm kêu một tiếng thê thảm, chỉ có điều hắn vẫn hoàn toàn không có tổn hại nào.
Mà trường kiếm huyết sắc này lại bị đập tới ngã trái ngã phải, hình như bị đập cho có chút mơ hồ.
- Tới đây cho ta!
Phương Lâm hét lớn một tiếng, một tay nắm lấy thanh trường kiếm huyết sắc.
Trường kiếm huyết sắc hình như đang kháng cự Phương Lâm, không ngừng giãy dụa, đồng thời bắt đầu hấp thu máu tươi của Phương Lâm.
Phương Lâm thầm nghĩ không ổn, nếu để cho nó tiếp tục hút xuống như thế, sợ rằng trong chốc lát mình lại biến thành bộ thi thể khô quắt thứ hai.
Ngay lập tức, Phương Lâm liên tục gầm lên giận dữ, không ngừng sử dụng thi nhân sâm nghìn năm hung hăng đánh vào trường kiếm huyết sắc.
- Cho ngươi không nghe lời! Cho ngươi không nghe lời! - Đàng hoàng lại một chút cho ta!
- Lại hút ta nữa, ta sẽ thân thể chủ nhân của ngươi!
...
Cũng không biết là bị Phương Lâm đập đến khuất phục, hay bởi vì Phương Lâm uy hiếp, trường kiếm huyết sắc này dần dần trở nên yên tĩnh, ánh sáng rực rỡ đã nội liễm, cũng không còn mạnh mẽ hấp thu máu của Phương Lâm nữa.
Phương Lâm lập tức thở phào nhẹ nhõm, kiếm này thật sự quá quỷ dị, sau này vẫn nên cố gắng ít dùng nó thì tốt hơn.
Ngay lập tức, Phương Lâm thu trường kiếm huyết sắc vào bên trong túi Cửu Cung, sau đó nhắm hai mắt lại.
Sau một khắc, ý thức của Phương Lâm đã trở lại trong thân thể, hắn mở mắt ra đã thấy mình trở lại trên tế đàn.
- Mau nhìn kìa! Phương Lâm là người đầu tiên thức tỉnh!
- Trời ạ! Không ngờ lại thật sự là hắn!
- Tế đàn này biến hóa, chắc hẳn cũng có liên quan đến hắn!
...
Mọi người xung quanh kêu lên từng tiếng kinh ngạc, phần nhiều lại có phần chấn động và kinh ngạc.
Phương Lâm thở ra một hơi dài, mặc dù chỉ ở thế giới trong đỉnh trong thời gian rất ngắn, nhưng hắn lại có một cảm giác giống như đã có mấy đời.
Ngay lập tức, Phương Lâm đứng dậy, nhìn hai người khác, Tô Tiểu Đồng và Triệu Thần Không cũng còn nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đổ xuống như mưa, hiển nhiên bọn họ còn ở thế giới trong đỉnh không có cách nào khống chế được.
Chỉ có điều, Phương Lâm biết bọn họ cũng sẽ lập tức đi ra, bởi vì Lạc Hải Sinh đã không còn ở bên trong thế giới trong đỉnh, nói cách khác, thử thách thế giới trong đỉnh này cũng không còn tồn tại.
- Phương Lâm, cảm giác thế nào?
Tô lão nhìn Phương Lâm, quan tâm thân thiết hỏi.
Phương Lâm cười:
- Cảm giác rất tốt
Nghe vậy, đám người Chư Cát Thương đều đưa mắt nhìn nhau, tiểu tử này thật sự rất cổ quái, tự nhiên có thể dẫn tới bốn ngọn đèn cổ cùng chiếu về phía hắn, nói rõ hắn ở trong bí cảnh này đã thu hoạch được cái gì đó.
Phương Lâm đi xuống tế đàn, đứng cùng một chỗ với đám người Tô lão, lặng lẽ nhìn hai người còn lại trên tế đàn.
Chỉ có điều, ánh mắt nhiều người vẫn tập trung ở trên người Phương Lâm, Phương Lâm dùng thời gian ngắn như vậy thoát khỏi bí cảnh, đã phá tan những kỷ lục trước kia.
Hơn nữa, Phương Lâm là người đầu tiên thức tỉnh, đại biểu hắn thắng hai người Triệu Thần Không và Tô Tiểu Đồng kia, đã là trở thành đài chủ mạnh nhất của đại hội luyện đan sư lần này.
Những người vốn không coi trọng Phương Lâm đều cảm thấy như mộng như ảo, Phương Lâm này không ngờ trở thành con hắc mã của đại hội luyện đan sư lần này, một đường cường thế trổ hết tài năng, ngay cả Triệu Thần Không cũng bị hắn che đi ánh sáng.
Nếu như là khi đại hội luyện đan sư vừa bắt đầu, ai sẽ ngờ tới kết quả sẽ là như vậy?
Chỉ sợ buồn bực nhất sẽ là những người của Mạnh quốc và Vân quốc, Mạnh quốc không thu được gì, quả thực thảm tới cực điểm.
Vân quốc vốn muốn cường thế nghiền ép hai nước khác, nhưng kết quả lại phát hiện chỉ có một Triệu Thần Không có thể miễn cưỡng giữ được thể diện mà thôi.
Đại hội luyện đan sư lần này, nhà thắng lớn nhất không ngờ là Càn quốc. Hai lôi chủ đều đến từ Càn quốc, hơn nữa đài chủ mạnh nhất trong đó là Phương Lâm cũng là người của Càn quốc. Lúc này, hai người Tô Tiểu Đồng và Triệu Thần Không gần như cùng lúc tỉnh lại, vẻ mặt bọn họ mờ mịt, hoàn toàn không nghĩ ra tại sao mình lại đột nhiên tỉnh lại.
Bọn họ tất nhiên sẽ không biết, thử thách của bên trong thế giới trong đỉnh đã không còn tồn tại, dĩ nhiên là trực tiếp đưa hai người đi ra.
Triệu Thần Không vừa nhìn thấy Phương Lâm tự nhiên đứng ở bên ngoài, còn cười tủm tỉm nhìn mình, trong lòng lập tức buồn bã.
Sắc mặt Tô Tiểu Đồng cũng phức tạp, không có nghĩ tới Phương Lâm tự nhiên lại đi ra nhanh như vậy.
Lúc này, Chư Cát Thương nói:
- Kết quả đã có, Phương Lâm là người đầu tiên thông qua thử thách trong bí cảnh, là đài chủ mạnh nhất, thu được danh ngạch đi tới Huyền quốc bồi dưỡng một năm.
Lời này vừa nói ra, Triệu Thần Không nhất thời biến sắc, vẻ mặt khó coi vô cùng, trong lòng cũng đặc biệt ủy khuất.
- Không đúng! Phương Lâm chỉ tốn hai canh giờ đã đi ra, điều này khó tránh khỏi quá nhanh đi, trong đó có phải có điểm nào sai hay không?