Phương Lâm nhớ, phụ thân của mình Phương Thanh Dạ đã từng nói, bước vào Địa Nguyên thập trọng, ngoại trừ cần phải có cơ duyên ra, phần nhiều chính là dựa vào cảm giác của bản thân.
Loại cảm giác được này khiến tất cả giống như nước chảy thành sông, đặc biệt thuận lợi.
Nếu như không có loại cảm giác huyền diệu khó giải thích này, mặc cho ngươi có kỳ tài cao tới mức nào, có tài nguyên phong phú tới mức nào, cuối cùng cũng là khó có thể tìm được phương pháp.
Đã từng có võ đạo đại năng đi thăm dò Địa Nguyên thập trọng huyền bí, không ngờ không tiếc hủy đi căn cơ của bản thân, dẫn đến cảnh giới rơi xuống tới Địa Nguyên, sau đó bắt đầu lại từ đầu.
Chỉ có điều, vị võ đạo đại năng kia dừng lại ở Địa Nguyên cửu trọng mấy trăm năm, nhưng trước sau khó có thể tìm được cảm giác tiến vào Địa Nguyên thập trọng.
Mà phụ thân của Phương Lâm Phương Thanh Dạ cũng ở dưới tình hình hoàn toàn không có dự đoán, thuận lợi tiến vào Địa Nguyên thập trọng, thậm chí cũng không có cố ý đi trùng kích, mà ở trong tu luyện bình thường, chạm tới một cảnh giới kỳ diệu như vậy.
Phương Lâm nhớ kỹ lời của phụ thân mình, chỉ là hắn rốt cuộc nên tiến vào Địa Nguyên thập trọng này như thế nào, hắn vẫn cảm thấy rất hoang mang.
Cuối cùng phải là cảm giác gì mới có thể có cơ hội tiến vào Địa Nguyên thập trọng?
Phương Lâm không biết, bởi vậy hắn chỉ có thể lục lọi, giống như ở trong bóng tối tìm kiếm này một đường ánh sáng có thể cũng không tồn tại, lại giống như ở trong sông băng vạn năm tìm kiếm một ngọn lửa nghìn năm bất diệt.
Lúc này, thân thể Phương Lâm giống như một lò luyện đan đang hừng hực thiêu đốt, khí huyết hắn tràn đầy, nội kình đặc biệt dư thừa.
Giờ phút này, trạng thái của bản thân Phương Lâm cũng là tốt nhất. Phương Lâm cảm giác lúc này mình đánh ra một quyền, đủ để giết chết các võ giả cùng cảnh giới.
Mà theo Triệu Thần Không và lão nhân mặc trang phục màu trắng thấy, lúc này Phương Lâm không thể nghi ngờ tiến về phía cảnh giới Thiên Nguyên.
Chỉ có điều bất luận là Triệu Thần Không hay lão nhân mặc trang phục màu trắng, đều hoàn toàn không coi trọng Phương Lâm.
- Ngay cả có tấm bia cổ không có chữ trợ giúp, hiện tại muốn đột phá đến Thiên Nguyên, cũng chỉ là người si nói mộng mà thôi.
Trong lòng lão nhân mặc trang phục màu trắng thầm nghĩ.
Trên tấm bia cổ không có chữ này, lúc này hai chữ mơ hồ dần dần hiện ra rõ ràng, nhưng hai chữ hiện ra này, lại là vô cùng tối nghĩa khó hiểu.
Nói chính xác, hai chữ này càng giống như là hai ấn ký.
Mà trong lúc Phương Lâm tìm hiểu cảnh giới Địa Nguyên thập trọng, trên cổ bia này, không ngờ mơ hồ có chữ thứ ba xuất hiện. Tuy rằng lão nhân mặc trang phục màu trắng rất muốn giữ được bình tĩnh, nhưng khuôn mặt vẫn co giật, cực kỳ chấn động kinh ngạc.
Bởi vì một Phương Lâm, tấm bia cổ không có chữ lại có thể liên tiếp xuất hiện ba chữ, đây quả thực là kỳ tích trong kỳ tích.
- Chẳng lẽ Phương Lâm này thật sự muốn nghịch thiên sao?
Trong lòng lão nhân mặc trang phục màu trắng chấn động.
Chữ thứ ba xuất hiện, tác dụng của tấm bia cổ không có chữ càng tăng lên một cấp bậc, càng nhiều dòng nước trong tràn vào trong thân thể của Phương Lâm, thậm chí có một tia sáng màu vàng kim, từ bên trong tấm bia đá xuất hiện, xoay quanh trước người của Phương Lâm, sau đó tiến vào thất khiếu của Phương Lâm.
Khi ánh sáng màu vàng vào cơ thể, thân thể Phương Lâm chấn động, hắn nhắm mắt lại, nhìn thấy được tình cảnh bốn phía xung quanh, hắn đóng kín thính giác, nhưng có thể nghe được âm thanh vô cùng nhỏ bé xung quanh, thậm chí ngay cả tiếng tim của Triệu Thần Không đập, hắn cũng nghe được rõ ràng.
Phương Lâm không biết tại sao lại thành như vậy, nhưng hiện tại xem ra, hiện tượng này giống như là một điều tốt.
Không chỉ có như vậy, nội kình dồi dào trong cơ thể Phương Lâm tập trung ở một điểm, không ngờ hình thành một sự vật tương tự với ngôi sao vậy.
Ngưng lực thành ngôi sao!
Trong lòng Phương Lâm nhất thời kinh sợ, đây là dấu hiệu đột phá Thiên Nguyên, nhưng mình cũng không muốn trùng kích về phía Thiên Nguyên.
Ngay lập tức, Phương Lâm cố gắng áp chế xuống việc ngưng tụ ngôi sao này, sau đó đập nát nó.
Tự đánh vỡ ngôi sao!
Hành động như vậy ở trong mắt bất kỳ võ giả nào là đều vô cùng điên cuồng, cũng khó có thể hiểu được, rõ ràng có dấu hiệu đột phá Thiên Nguyên, lại cứng rắn áp chế xuống.
Trong lòng Phương Lâm cũng cảm thấy cay đắng, hiện tại đã đột phá Thiên Nguyên, tỷ lệ thành công tuy rằng không lớn, nhưng không tính là nhỏ.
Nhưng nếu như đột phá, cũng không có cơ hội tiến vào Địa Nguyên thập trọng nữa.
Suy xét lại, Phương Lâm vẫn cảm thấy lợi ích Địa Nguyên thập trọng lớn hơn nữa, bởi vậy hắn ngăn chặn cảnh giới của bản thân mình, tiến hành càng nhiều lắng đọng và tích lũy.
Đương nhiên, theo Triệu Thần Không và lão nhân mặc trang phục màu trắng xem ra, trong lúc mơ hồ vừa rồi Phương Lâm hình như có dấu hiệu đột phá, nhưng thoáng cái lại biến mất.
- Hừ, quả nhiên thất bại.
Triệu Thần Không cười lạnh, tưởng Phương Lâm nóng lòng đột phá, bởi vậy thất bại trong gang tấc.
Mà lão nhân mặc trang phục màu trắng cũng cho là vậy, chỉ có điều trong lòng hắn cũng âm thầm thán phục, một khắc vừa rồi, hắn thật sự cảm thấy Phương Lâm có thể có cơ hội lập tức tiến vào cảnh giới Thiên Nguyên, chỉ đáng tiếc vẫn bị thất bại.
Phương Lâm ngăn chặn cảnh giới, tiếp tục đi thăm dò Địa Nguyên thập trọng thần bí khó lường, theo thời gian trôi qua, Phương Lâm vẫn không có manh mối, tuy rằng khí tức của bản thân hắn càng lúc càng mạnh, nhưng không có phát sinh thay đổi về chất.
Phương Lâm không có luống cuống, tâm tính hắn vô cùng bình thản, hắn biết không phải là nói tiến vào Địa Nguyên thập trọng lại có thể tiến vào được, mình vừa mới bắt đầu thử mà thôi.
Phương Lâm không có nhận thấy, ở trong túi Cửu Cung của hắn có một bức cổ xưa lại sáng lên một cái.
Cùng lúc đó, Phương Lâm đắm chìm đắm ở trong tu luyện đột nhiên phát hiện, mình xuất hiện ở trong một mảnh vực sâu tối tăm.
Trên gương mặt Phương Lâm đầy kinh hãi, mình ở đây cũng không phải là thực thể, mà ý chí của bản thân xuất hiện ở đây.
Ở trước mặt Phương Lâm là một cánh cửa bằng đồng xanh, đứng sừng sững có vẻ cực kỳ tang thương.
Cánh cửa lớn bằng đồng xanh này giống như chắn giữa trời cùng đất, lại giống như cản trở lớn nhất trong cuộc đời của Phương Lâm, ngăn cản hắn với ánh sáng bên ngoài. Trong lúc hoảng hốt, một giọng nói vang lên ở bên tai Phương Lâm:
- Đẩy nó ra!
Giọng nói này dường như đến từ vô số năm tháng trước, mang theo sự phẫn nộ, không cam lòng, và oán khí ngập trời.
- Đẩy nó ra!!!
̃ vang lên, giống như tiếng sấm vang vọng trên chín tầng trời, Phương Lâm buồn bực kêu lên, thân hình trở nên Âm thanh lại một lần nưa mơ hồ hơn rất nhiều.
- Đây là... cảm giác tiến vào Địa Nguyên thập trọng!
Tuy rằng toàn thân Phương Lâm khó chịu, nhưng hắn lại cười ha hả.
Cuối cùng hắn cũng tìm được loại cảm giác này!
Phương Lâm biết giọng nói này là do người nào phát ra, đó là oán niệm lưu lại từ vô số người tiến vào Địa Nguyên thập trọng ở trong dòng sông dài năm tháng lại thất bại.
Địa Nguyên thập trọng là cảnh giới trong truyền thuyết, người vào có thể trở thành thiếu niên Chí Tôn, tất nhiên sẽ có vô số thiên tài, cường giả đi khiêu chiến.
Có thể thành công lại lác đác không có mấy người, gần như tất cả mọi người đều bị cánh cửa lớn bằng đồng xanh này ngăn cản, cuối cùng cả đời cũng không có cách nào đẩy ra được.
Sau khi những người này chết, nhưng ở trước cánh cửa lớn bằng đồng xanh này vẫn lưu lại oán niệm của bọn họ, trải qua vô số năm tháng cũng khó có thể tiêu tan.
Bọn họ đang chờ đợi, nhưng không ai có thể đẩy ra cánh cửa lớn bằng đồng xanh này, cho dù bọn họ không có cách nào tiến vào, cũng muốn tận mắt nhìn thấy được người có thể đẩy nó ra.
Tâm thần Phương Lâm chấn động, đứng ở trước cánh cửa lớn bằng đồng xanh, hắn mới phát hiện bản thân mình thật nhỏ bé, ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên, cánh cửa lớn bằng đồng xanh này dường như nối liền trời và đất, Phương Lâm ở trước mặt nó, giống như một con kiến hôi.
Thần sắc Phương Lâm nghiêm trọng, trong đầu không nhịn được thấy nghi ngờ, năm đó phụ thân của mình làm thế nào đẩy cánh cửa này ra được?
Chỉ có điều lúc này không phải thời điểm để suy nghĩ nhiều, điều Phương Lâm phải làm, chính là đẩy ra cánh cửa lớn bằng đồng xanh này.