Phương Lâm ngẩng đầu, nhìn Hàn Lạc Vân, không biết hắn muốn nói chuyện gì với mình.
Thần sắc Hàn Lạc Vân trở nên có chút thâm trầm, nói:
- Gia tộc của ngươi, Phương gia ở Cổ Thủy trấn, đã bị diệt môn.
Nghe vậy, sắc mặt Phương Lâm lập tức biến hóa kịch liệt, Cổ Thủy trấn Phương gia, chính là gia tộc xuất thân của Phương Lâm đời này.
- Người nào gây ra?
Phương Lâm hít sâu mấy hơi, ngoài dự đoán của mọi người hắn vô cùng bình tĩnh.
Hàn Lạc Vân liếc mắt nhìn Phương Lâm:
- Mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng chắc là Lý gia làm.
Phương Lâm nắm chặt nắm đấm, trong mắt đều là hận ý:
- Lại là Lý gia!
Hàn Lạc Vân vỗ nhẹ vào vai của Phương Lâm:
- Tổ trạch của Phương gia bị hủy, ta đã phái người liệm thi thể của người Phương gia tộc, chỉ có điều cũng không tìm được phụ mẫu ngươi, có thể bọn họ còn sống, ngươi và Phương Dương có thể trở lại xem thử.
Phương gia có tổng cộng hai người ở Tử Hà tông, một người là Phương Lâm, một người khác chính là Phương Dương đang ở Võ Tông, hắn đã từng cùng Phương Lâm phát sinh mâu thuẫn.
Phương Lâm gật đầu, tâm tình hắn đặc biệt không tốt, cho dù hắn không có tình cảm gì với gia tộc này, nhưng dù sao đó cũng nơi xuất thân của đời này, không ngờ lại bị người bị phá huỷ như vậy, tộc nhân bỏ mạng, trong lòng Phương Lâm cũng có chút khó chịu.
Nhất là biết được người làm ra chuyện này chính là Lý gia, trong lòng Phương Lâm lại càng thêm phẫn nộ.
- Lý gia, lần này ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta rồi. Không diệt toàn tộc của ngươi, Phương Lâm ta làm sao có thể đối mặt với những người của Phương gia đã chết đi?
Trong lòng Phương Lâm tự nhủ, từ khi hắn trọng sinh tới nay, từ trước tới nay chưa từng thấy tức giận như thế.
- Nếu như trong lòng tức giận, ta có thể dẫn ngươi đi tới Lý gia, đòi lại một công đạo.
Hàn Lạc Vân nói.
Phương Lâm lắc đầu:
- Nếu như chỉ đòi lại công đạo, khó tránh khỏi quá tiện nghi cho Lý gia.
Ánh mắt Hàn Lạc Vân thâm thúy:
- Ngươi muốn làm như thế nào? Phương Lâm hoàn toàn không che giấu:
- Đệ tử muốn Lý gia lấy tính mạng của toàn tộc tới đền tội!
Hàn Lạc Vân thoáng có chút kinh hãi, không nghĩ tới Phương Lâm lại có thể nói như vậy.
- Lý gia ở Càn quốc đã thâm căn cố đế, cho dù là Tử Hà tông liên thủ với hoàng thất, muốn diệt bọn họ cũng vô cùng khó khăn.
Hàn Lạc Vân nói, hắn không hy vọng Phương Lâm sa vào ở trong thù hận, dù sao Phương Lâm có tiền đồ vô cùng sáng lạng, nếu như rơi vào trong thù hận, khó tránh khỏi sẽ chậm trễ bản thân.
Phương Lâm hít sâu một hơi:
- Sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ không làm loạn, cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩ nào không thiết thực, chỉ là mối thù này của Lý gia, ta sẽ nhớ kỹ.
Hàn Lạc Vân biết lúc này tâm tình của Phương Lâm không tốt, nên cũng không có nhiều lời, để cho hắn trở lại.
Mặt Phương Lâm thâm trầm, trở lại nơi ở. Hắn không áp chế được tức giận trong lòng, lại trực tiếp một quyền đánh nát chiếc bàn đá trong viện.
Phương gia bị diệt, hận ý của Phương Lâm đối với Lý gia đã tăng lên đến một độ cao mới, trong lòng hắn đang thầm tính toán phải làm thế nào để cho Lý gia trả giá thật lớn.
Chỉ có điều Phương Lâm cũng biết, Lý gia có thế lực lớn, tiêu diệt một gia tộc nhỏ giống như Phương gia, sẽ không có người nào đứng ra nói cái gì, cho dù bởi vì Phương Lâm, Tử Hà tông đứng ra, nhiều lắm là khiến quan hệ giữa bọn họ và Lý gia tiếp tục trở nên ác liệt, lại không có bất kỳ biện pháp nào làm gì được Lý gia.
Tử Hà tông sẽ không bởi vì chuyện này mà tùy tiện khai chiến với Lý gia, tuy rằng Phương Lâm hắn là đệ tử chân truyền của Tử Hà tông, nhưng còn chưa có mặt mũi lớn như vậy.
Mà lấy thực lực của một mình Phương Lâm chống lại Lý gia, có thể nói là bé nhỏ không đáng kể, Lý gia tùy tiện phái ra một cao thủ cũng có thể đập chết Phương Lâm.
Khẩu khí này, Phương Lâm nuốt không trôi, cho dù phụ mẫu của hắn kiếp này có khả năng còn sống, nhưng Phương gia có nhiều tộc nhân như vậy, cuối cùng đều chết thảm ở trong tay của Lý gia, đây là huyết hải thâm cừu, bất kể như thế nào Phương Lâm cũng nuốt không trôi.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn!
Mười năm không muộn chó má gì chứ? Đầu tiên Phương Lâm hắn không phải là quân tử, còn nữa nói, chỉ cần là có thù, vậy phải lập tức báo, hiện tại báo! Chờ mười năm sau? Thức ăn hoa cúc cũng lạnh!
Giờ này phút này, Phương Lâm lại đang suy nghĩ xem nên báo thù thế nào, liều mạng nhất định không phải là hành động sáng suốt, chắc hẳn hắn còn chưa xông vào cửa lớn của Lý gia, đã bị cường giả của Lý gia giết chết.
Càng nghĩ, Phương Lâm thấy biện pháp duy nhất có thể báo thù hình như chỉ có sử dụng độc.
Phương Lâm luôn luôn cự tuyệt dùng độc. Chỉ có ở thời điểm không có cách nào, hắn mới có thể sử dụng độc.
Nhưng nếu như đối phương là Lý gia, Phương Lâm này lại hoàn toàn không thấy có gánh nặng trong lòng, cho dù là độc chết tất cả người của Lý gia, hắn cũng sẽ hoàn toàn không thấy hổ thẹn.
Sau khi quyết định, Phương Lâm bắt đầu đóng cửa chế tạo độc.
Trong nháy mắt, bảy ngày trôi qua, Phương Lâm đi ra khỏi cửa viện, tới trước sơn môn, hắn nhìn thấy Phó Hải Tâm vẫn đang canh giữ ở sơn môn.
Kỳ hạn ba tháng canh giữ sơn môn, hiện tại chỉ còn lại không tới mười ngày, Phó Hải Tâm đã có thể đặc biệt thản nhiên đối mặt với mọi người của Tử Hà tông lui tới.
Nhìn thấy Phương Lâm, trong mắt Phó Hải Tâm có một tia thần sắc không tự nhiên, rõ ràng bị thua ở trong tay Phương Lâm vẫn khiến nàng khó có thể chấp nhận được.
Phương Lâm chỉ lên tiếng chào nàng, sau đó lại đứng ở bên cạnh im lặng không nói, hình như đang đợi ai đó. Một lát sau, chỉ thấy hai người từ phía Võ Tông đi đến, một người trong đó chính là Phương Dương.
Sau lưng Phương Dương có một lão nhân đi theo, hắn mặc áo bào màu xám rộng rãi, có vẻ trung khí mười phần, trên đường đi cũng lộ ra vẻ uy vũ đầy sinh lực.
- Phương sư huynh, đã để cho sư huynh đợi lâu.
Phương Dương đi tới gần, thần sắc có chút buồn bã hành lễ với Phương Lâm.
Phương Dương cũng biết về tin tức gia tộc bị diệt, có thể nói hắn bi thương căm phẫn suốt mấy ngày, hôm nay hắn lại phải cùng Phương Lâm quay về Cổ Thủy trấn, đi xem lại tổ trạch bị hủy.
Phương Lâm nhìn về phía Phương Dương gật đầu, sau đó lập tức ôm quyền hành lễ với lão già mặc áo bào màu xám này:
- Làm phiền Cát trưởng lão rồi.
Cát trưởng lão này hít một tiếng:
- Không sao, chỉ là hộ tống hai người các ngươi đi tới Cổ Thủy trấn mà thôi, chỉ đáng trách là Lý gia này vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Phương Lâm, Phương Dương đều im lặng, trong lòng bọn họ đều vô cùng căm giận Lý gia.
- Đi thôi.
Phương Lâm nói một tiếng, nhóm ba người bọn họ lập tức rời khỏi Tử Hà tông, đi tới Cổ Thủy trấn chỗ tổ trạch của Phương gia.
Đường xá cũng không tính là xa, nhưng vì lý do an toàn, Hàn Lạc Vân vẫn phái vị Cát trưởng lão này đi cùng, bảo vệ an toàn cho Phương Lâm và Phương Dương.
Ở Võ Tông, vị Cát trưởng lão này xem như là cao thủ số một số hai, gần với Hình Thiên Tiếu thủ tọa của Võ tông, có hắn đi cùng, trên cơ bản không có nguy hiểm gì.
Cổ Thủy trấn cách Tử Hà tông không xa, chỉ có lộ trình ba ngày đường, Phương Lâm bọn họ chỉ tốn hai ngày rưỡi đã tới nơi.
Đây là một tòa thôn trấn không lớn, nằm ở vị trí giữa hai ngọn núi, có ý nghĩa chân chính là địa phương nhỏ.
Ba người Phương Lâm tiến vào Cổ Thủy trấn, cảm giác được rõ ràng bầu không khí bên trong thôn trấn rất không tầm thường, không ít người lộ ra vẻ mặt bi thương.
- Ai, Phương gia lần này thực sự quá thảm, gần như bị diệt môn.
Một lão nhân ngồi ở bên trong một quán trà nhỏ, nói với mấy người bên cạnh, lắc đầu.
- Còn không phải sao? Nghe nói Phương gia đắc tội với một gia tộc lớn, trong một đêm lại bị người ta giết hết.
Một người khác nói.
Phương Lâm và Phương Dương nghe thấy những lời này, trong lòng vô cùng khó chịu, Cát trưởng lão cũng lặng lẽ không nói gì, đi theo phía sau Phương Lâm và Phương Dương.
Đến tổ trạch Lý gia, lọt vào trong tầm mắt bọn họ đều là một cảnh đổ nát thê lương, đầy dấu vết sau khi thiêu đốt lưu lại.