Một thương này cực kì nhanh chóng, Mạnh Lãng Thiên phản ứng chậm một chút, bả vai lập tức bị cây trường thương kim sắc xuyên thủng.
Mặc dù Mạnh Lãng Thiên hắn có nhục thân cường hãn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là thân thể phàm thai, kim sắc trường thương có phong mang sắc bén, đương nhiên có thể phá vỡ.
- Động tác của ngươi rối loạn.
Dương Huyền Phong cầm trường thương trong tay, hờ hững nhìn Mạnh Lãng Thiên nói.
Mạnh Lãng Thiên lộ ra sắc mặt trắng bệch, còn có một chút dữ tợn, vừa rồi động tác của hắn hoàn toàn chính xác đã rối loạn, trong lòng cũng sinh ra bối rối, bởi vậy xuất hiện sơ hở, nhất thời bị Dương Huyền Phong nắm lấy cơ hội.
- Ta còn không có thua!
Mạnh Lãng Thiên hét to, lại không để ý đến vết thương trên bả vai bị xuyên thủng, một cánh tay bắt lấy trường thương, một tay khác thì vung lên đại phủ bổ về phía Dương Huyền Phong.
Dương Huyền Phong mặt không đổi sắc, buông lỏng trường thương kim sắc ra, dễ như trở bàn tay tránh được đại phủ của Mạnh Lãng Thiên, ngay sau đó chợt lách người, lại đi đến sau lưng Mạnh Lãng Thiên, một chưởng đánh ra, kim quang óng ánh.
Phanh!
Một chưởng này hung hăng đánh vào trên lưng Mạnh Lãng Thiên, lập tức khiến Mạnh Lãng Thiên phun ra một ngụm máu tươi lớn, trên mặt nhất thời lộ vẻ thống khổ.
Dương Huyền Phong không dừng tay, bắt lấy thân cây thương đang cắm ở trên vai Mạnh Lãng Thiên, đột nhiên nắm chặt, lại từ chỗ sau lưng cầm trường thương kim sắc rút ra.
Khi trường thương từ bên trong cơ thể Mạnh Lãng Thiên rút ra, lại có một lượng lớn máu tươi phun ra, bắn xuống mặt đất.
Chẳng qua Mạnh Lãng Thiên đích thật là có nhục thân cường hãn, chịu thương thế đến trình độ này, nhưng vẫn như cũ sừng sững không ngã.
Đồng thời, bởi vì bên trong cơ thể Mạnh Lãng Thiên có yêu huyết và yêu xương tồn tại, cho nên người hắn chỉ cần không bị thương ở chỗ yếu hại, đều có thể khôi phục bằng một loại tốc độ cực nhanh.
Lúc này, lỗ máu đáng sợ trên bả vai này cũng đang khôi phục bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Nhưng đúng lúc này, chỗ lỗ máu này lại phun ra một dòng máu tươi, vết thương vậy mà không thể khôi phục, ngược lại còn có một loại khí tức cực kì lăng lệ đang khuấy động ở đó.
Mạnh Lãng Thiên đột nhiên thay đổi sắc mặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Huyền Phong.
- Ngươi đã làm cái gì?
Mạnh Lãng Thiên cắn răng hỏi, lúc này chỗ lỗ máu trên bả vai đang đau nhức cực kỳ, thương thế không chỉ không có khôi phục, hơn nữa còn đang chuyển biến xấu.
Dương Huyền Phong mỉm cười:
- Không có gì, chỉ là miệng vết thương nhiễm phải khí tức trên cây trường thương của ta mà thôi, nếu như không khu trừ loại khí tức này, miệng vết thương của ngươi sẽ không có cách nào khôi phục được.
Mạnh Lãng Thiên nghe vậy, thật sự là hận không thể cắn nát thanh trường thương kia, nếu như thương thế không cách nào khôi phục, hắn làm thế nào tiếp tục giao chiến với Dương Huyền Phong?
Nhất là hiện tại hắn chỉ cần hơi sử dụng nội kình, chỗ vết thương trên bả vai sẽ đau đớn từng đợt, căn bản khó mà sử dụng ra được bao nhiêu thực lực.
Tình thế trong sân cũng khiến cho đám người hoàng thất Mạnh quốc lộ ra vẻ âm trầm, nhất là Hoàng đế Mạnh quốc Mạnh Long, khuôn mặt muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu, giống như như là nuốt một con chuột chết vậy.
Ngược lại, Mục Hồng Trần và Hoàng Như Long hai người lại lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Bên phía Càn quốc, đương nhiên là từng tiếng hoan hô vang lên, sĩ khí tăng vọt, trên mặt của mỗi người đều có vẻ kích động và hưng phấn.
Còn phía Vân quốc, ba vị thiên tài tuyệt đỉnh đều lộ vẻ mặt nghiêm túc, thực lực của Dương Huyền Phong khiến ba người bọn họ đều cảm nhận được áp lực không nhỏ.
Trong lòng bọn họ đều đang âm thầm suy nghĩ, nếu như mình đối đầu với Dương Huyền Phong, thì sẽ có bao nhiêu phần thắng?
Càng nghĩ, trong lòng bọn họ lại càng không nắm chắc, nếu như so sánh, dường như đối phó với Phương Lâm càng dễ dàng hơn nhiều.
Chí ít, Phương Lâm thể hiện ra thực lực vẫn không có khiến người ngạt thở giống như Dương Huyền Phong.
Lúc này, Mạnh Lãng Thiên còn chưa có nhận thua, mặc dù hắn còn có sức đánh một trận, nhưng cục diện hiện tại, trên cơ bản hắn đã không có bất kỳ phần thắng nào.
Nếu như cưỡng ép muốn tiếp tục đấu với Dương Huyền Phong, như vậy ăn thiệt thòi vẫn sẽ là hắn, mà lại thương thế cũng sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Thắng bại, người sáng mắt ở ngoài cũng đã nhìn ra, cũng đã sớm rõ ràng, chỉ là Mạnh Lãng Thiên này có phần không cam lòng, vẫn chưa muốn nhận thua mà thôi.
- Họ Mạnh kia còn không nhận thua sao?
- Đúng rồi! Đã như vậy rồi mà còn không nhận thua, vẫn còn chờ cái gì nữa?
- Nhận thua đi, cố gắng chống lại cũng chỉ càng mất mặt hơn.
Bốn phía vang lên những giọng nói chế giễu, khiến Mạnh Lãng Thiên càng tức giận hơn, sắc mặt cực kì âm trầm. Dương Huyền Phong thấy vậy, thở dài một tiếng:
- Xem ra ngươi vẫn muốn tiếp tục nữa.
- Không sai!
Mạnh Lãng Thiên hét to, khí huyết toàn thân sôi trào lên, cho dù miệng vết thuơng kia vẫn chảy ra máu tươi, hắn cũng không để ý chút nào.
Ầm ầm!!!
Mạnh Lãng Thiên buông đại phủ ra, bỗng nhiên đấm ra một quyền, lực lượng nội kình, yêu khí và khí huyết đều ngưng tụ vào một quyền này.
Có thể nói, lực lượng một quyền này chính là một đòn mạnh nhất của Mạnh Lãng Thiên, bất luận là thắng hay bại, sau khi đánh một đòn này, Mạnh Lãng Thiên sẽ không còn chút sức lực nào để chiến đấu.
Mạnh Lãng Thiên đặt cược thắng bại vào trên cú đấm này, có thể nói là không thèm đếm xỉa, cho dù hắn có thể dựa vào một quyền này đánh bại được Dương Huyền Phong, cũng chỉ là thắng thảm mà thôi.
Một quyền đánh tới, mang theo khí tức nồng đậm, toàn bộ quảng trường giống như đều đang chấn động, cho dù là những người đang ở bên ngoài quan sát cuộc chiến, đều cảm giác được một trận hãi hùng khiếp vía, uy lực của một quyền này quá kinh khủng.
Đổi lại là những người khác, đối mặt với một quyền có khí thế như hồng giống như có thể đánh nát bầu trời này, chỉ sợ đều sẽ sợ hãi không thôi.
Dương Huyền Phong cũng không có chủ quan, đây là một quyền sau cùng của Mạnh Lãng Thiên, cũng là một quyền mạnh nhất, cho dù lúc này hắn chiếm cứ lấy ưu thế tuyệt đối, cũng có khả năng bởi vì một quyền này mà dẫn đến tình thế đại nghịch chuyển.
Dù sao, Mạnh Lãng Thiên này cũng có thực lực cường hãn vô cùng, cho dù tới bây giờ, cũng vẫn không có thất bại.
Một quyền này đánh tới, Dương Huyền Phong cũng không giữ lại chút nào, phát ra nội kình cuồn cuộn, bàn tay lớn màu vàng óng lại xuất hiện.
Cái bàn tay lớn màu vàng óng này, Dương Huyền Phong cũng ngưng tụ nội kình toàn thân để thi triển ra, uy lực kinh người, kim quang lượn lờ, khiến mọi người ở đây gần như không mở được mắt ra, cực kì chói lọi.
Ầm ầm!!!!
Sau một khắc, Mạnh Lãng Thiên gào thét, một quyền cực kỳ hung hãn mạnh mẽ đánh về phía đại thủ kim sắc kia.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ quảng trường đều rung động không thôi, từng tảng đá bay tứ tung, quảng trường chia năm xẻ bảy giống như muốn sụp đổ.
Không chỉ có như thế, thân hình của Mạnh Lãng Thiên và Dương Huyền Phong đều bị khí lãng khủng bố càn quét, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống của hai người bọn họ.
Khi mặt đất sắp sụp đổ, lại có từng ánh sáng nhu hòa xuất hiện, khiến cho quảng trường khôi phục như lúc ban đầu.
Một lát sau, mọi người mới tập trung nhìn lại phía quảng trường, lập tức đều lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
- Thật là lợi hại.
Phương Lâm đứng ở chỗ đám người Càn quốc cũng không khỏi tán thưởng một tiếng.
Lúc này, Dương Huyền Phong vẫn đứng ở chỗ đó, mặc dù sắc mặt có phần tái nhợt, nhưng hiển nhiên cũng không đáng ngại.
Mà Mạnh Lãng Thiên thì ngã trên mặt đất, hiển nhiên đã ngất đi, chẳng qua tính mạng cũng không đáng ngại, chỉ là chịu thương thế nghiêm trọng, dù là có yêu huyết và yêu xương gia thân, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể tỉnh lại.
- Đáng ghét!
Mạnh Long gầm lên giận dữ, đều muốn tức nổ phổi, hai thành viên hoàng thất Mạnh quốc lập tức xám xịt đi tới gần, kéo Mạnh Lãng Thiên đã hôn mê xuống.
Đến bây giờ, ba người của Mạnh quốc đều đã bại trận, mà lại đều thua ở trong tay hai người Càn quốc. - Lần này Mạnh quốc coi như mất mặt.
Một người võ giả lão bối cảm khái nói.
Dương Huyền Phong vừa định trở lại chỗ đám người Càn quốc, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng xé gió, lại có người âm thầm đánh lén mình.