- Thế nào? Ngươi còn muốn tiếp tục đánh sao? Ta sẽ tiếp tới cùng!
Mạnh Long nghe được Hàn Lạc Vân nói lời ngăn cản, sắc mặt cực kỳ khó coi nói. Hàn Lạc Vân mỉm cười, nói:
- Các ngươi muốn ly khai thì có thể, nhưng dựa theo quy củ của cuộc thi đấu ba nước, ba người của Mạnh quốc các ngươi đã toàn bộ bại trận, mà lại đều thua ở trong tay thiên tài Càn quốc ta, như vậy ba thành ở phía bắc Mạnh quốc các ngươi đều thuộc về Càn quốc ta.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mạnh Long càng thêm âm trầm đen kịt, đám người hoàng thất Mạnh quốc cũng đều tức giận không thôi.
- Không sai, nếu các ngươi đã bại bởi chúng ta, ba tòa thành phía bắc Mạnh quốc cũng thuộc về Càn quốc ta.
Dương Kiến Nghiệp cũng mở miệng nói ra.
Mạnh Long nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lại cùng với Dương Kiến Nghiệp đại chiến ba trăm hiệp, đây quả thực là quá khinh người, mặt mũi ném mất còn không nói, hiện tại ngay cả quốc thổ cũng phải ném đi.
- Mạnh quốc chủ, dựa theo quy củ của cuộc thi đấu ba nước, hoàn toàn chính xác nên như thế.
Triệu Trấn Long đứng ở cách đó không xa cũng hờ hững nói.
Mạnh Long cắn răng một cái:
- Ba tòa thành mà thôi, Mạnh quốc ta đất rộng của nhiều, cũng không cần ba tòa thành này, tặng cho Càn quốc ngươi thì thế nào.
- Vậy bây giờ lập xuống chứng từ, đồng thời lập tức bắt đầu chuyển giao quốc thổ.
Hàn Lạc Vân nói, sau đó nhìn Dương Kiến Nghiệp một chút.
Dương Kiến Nghiệp gật đầu, móc ra ngọc giản để liên hệ người Càn quốc, để bọn hắn đi tiếp nhận ba tòa thành phía bắc Mạnh quốc.
Mạnh Long không có biện pháp nào, hắn thật sự có dự định sau khi rời đi chỗ này sẽ trở mặt không nhận nợ. Nhưng bây giờ người ta đã ép đến mức này, ngươi không lập xuống chứng từ sợ là căn bản không đi được.
- Được!
Hiện tại, Mạnh Long cũng chỉ có thể cắn răng, kìm nén tức giận để lập xuống chứng từ.
Dương Kiến Nghiệp cầm chứng từ cất kỹ, trên mặt lộ ra nụ cười, kết quả như vậy coi như không tệ, chí ít Càn quốc đã kiếm được ba tòa thành.
Sau khi Mạnh Long viết xong chứng từ, trực tiếp dẫn đám người hoàng thất Mạnh quốc rời đi. Nơi quỷ quái này, hắn không muốn tiếp tục ở thêm một phút nào nữa, càng ở càng nén giận.
Đi theo đám người hoàng thất Mạnh quốc đến đây có người của Huyền Âm giáo và Hoàng gia, nhưng họ lại không cùng đám người hoàng thất Mạnh quốc rời đi.
Trước đó, thời điểm Mạnh Long bị Dương Kiến Nghiệp và Hàn Lạc Vân vây đánh, Mục Hồng Trần và Hoàng Như Long cũng đều không xuất thủ tương trợ, xem như đã có ngăn cách với hoàng thất Mạnh quốc.
Nhưng đây cũng là Mạnh Long gieo gió gặt bão, quá mức tự làm theo ý mình.
Hoàng thất Mạnh Quốc rời đi, không ít võ giả Mạnh quốc đến đây quan sát cuộc chiến cũng cảm thấy thất vọng. Lần này, Mạnh quốc ở trên cuộc thi đấu ba nước thật sự là bại quá thảm rồi, ba trận chiến đều bại, trước kia chưa bao giờ thua như thế này.
Mà lại cả ba trận chiến đều thua ở trong tay người của Càn quốc, mặc dù không phải cùng một người, nhưng cũng đủ mất mặt.
Có một bộ phận người trong đám võ giả ảm đạm rời đi, bọn hắn tới đây là muốn nhìn thấy thiên tài của quốc gia mình diễu võ giương oai, nhưng bây giờ lại là tình hình này, bọn hắn hoàn toàn không nhìn được.
Còn có một bộ phận vẫn ở lại nơi này, muốn tiếp tục xem cuộc thi đấu ba nước. Mặc dù Mạnh quốc thua, nhưng Vân quốc và Càn quốc còn chưa giao phong, tiếp theo mới thật sự là trò hay, làm sao có thể bỏ lỡ được?
- Tại sao Hàn Hiểu Tinh còn chưa đến?
Dương Huyền Phong đứng ở bên cạnh Phương Lâm, có hơi nghi ngờ hỏi.
Phương Lâm cười khổ một tiếng: - Ta cũng không biết, chỉ sợ là sẽ tới chậm.
Dương Huyền Phong lộ ra vẻ mặt có phần ngưng trọng, nói:
- Ba người của Vân quốc đều có thực lực rất mạnh, nhất là Triệu Thần Cơ kia, ta đã từng giao thủ với hắn một lần, mặc dù chỉ là thăm dò lẫn nhau, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối không dưới ta.
Phương Lâm không nghi ngờ chút nào, Dương Huyền Phong đã nói như vậy, thì nhất định Triệu Thần Cơ này có thực lực không tầm thường, ít nhất cũng phải cùng một cấp độ với Dương Huyền Phong.
- Vậy thì vẫn nên để Triệu Thần Cơ lại cho Hàn Hiểu Tinh đến đối phó.
Phương Lâm nói.
- Vì sao? Ta cũng có lòng tin đánh một trận với hắn.
Dương Huyền Phong khó hiểu nói.
Phương Lâm lắc đầu:
- Nhưng Hàn Hiểu Tinh nàng chỉ muốn đánh một trận với Triệu Thần Cơ, mà lại trong đó có ẩn tình rất lớn, ta cũng không muốn nói ra.
Nghe vậy, Dương Huyền Phong hình như suy nghĩ điều gì, cũng không nói gì nữa.
Lúc này, chỗ Vân quốc có một người đi ra, rõ ràng là Trần Vũ.
Chỉ thấy Trần Vũ này đi đến trong sân rộng, nhìn về phía Càn quốc, ánh mắt dừng lại trên thân Dương Huyền Phong và Phương Lâm hai người.
- Phương Lâm, đánh với ta một trận!
Trần Vũ nói, giọng điệu âm vang có lực, mặc dù dáng người gầy gò, nhưng lại lộ ra vẻ điêu luyện.
Phương Lâm cười một tiếng:
- Chờ chút, để ta nghỉ ngơi chút đã.
Khóe miệng Trần Vũ co giật, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, hắn cũng biết Phương Lâm liên tiếp giao đấu với Hoàng Hạo Sơn và Ngọc Tâm hai người, tiêu hao rất lớn, đích thật là cần một chút thời gian để điều chỉnh trạng thái.
Hắn cũng không nóng nảy, lại đứng ở trong sân rộng yên lặng chờ đợi, cho dù ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hắn, cũng vẫn trấn định tự nhiên, lộ ra vẻ cực kì thong dong.
- Phương Lâm, không nên xem thường Trần Vũ này. Hắn là đệ tử của Phiêu Miểu tông, là thiên tài kiệt xuất nhất trong thế hệ này, nghe nói đã từng từng lấy được truyền thừa võ đạo cổ xưa, thực lực thâm bất khả trắc.
Dương Huyền Phong âm thầm nhắc nhở Phương Lâm.
Phương Lâm ừ một tiếng, hắn đương nhiên sẽ không xem thường Trần Vũ, có thể đại biểu Vân quốc tới tham gia thi đấu ba nước, thực lực đương nhiên sẽ không yếu.
- Phiêu Miểu tông am hiểu dùng kiếm, đồng thời chưởng pháp cũng cực kỳ lợi hại, phải cẩn thận kiếm pháp và chưởng pháp của Trần Vũ này.
Dương Huyền Phong nói tiếp.
Phương Lâm âm thầm nhớ lại, trong lòng nhấc lên cảnh giác.
Sau nửa canh giờ, Phương Lâm cảm thấy không sai biệt lắm, nếu tiếp tục nghỉ nữa thì thật sự là có chút không tưởng nổi.
Lập tức, Phương Lâm từ trong đám người Càn quốc đi đến giữa sân, đứng đối diện với Trần Vũ kia.
Bầu không khí vốn có phần im ắng, lập tức trở nên náo nhiệt, Phương Lâm lại tiếp tục xuất chiến, đối thủ của hắn là Trần Vũ, thiên tài của Phiêu Miểu Tông ở Vân quốc, đây là một trận quyết đấu cực kì đáng xem.
- Nghe nói kiếm pháp và chưởng pháp của ngươi rất lợi hại? Phương Lâm nhìn về phía Trần Vũ, cười hỏi.
Trần Vũ hừ một tiếng, nói:
- Chỗ lợi hại của ta, ngươi chờ chút sẽ biết.
Phương Lâm không nói gì nữa, đây là một gia hỏa rất kiêu ngạo, đối với mình tràn đầy lòng tin.
Chỉ thấy Trần Vũ khẽ động bước chân, cả người giống như mũi tên, vọt tới trước mặt Phương Lâm, song chưởng cùng lúc đánh ra.
Phương Lâm không sợ hãi chút nào, ra quyền tới nghênh đón.
Phanh! Phanh!
Hai âm thanh nặng nề vang lên, thân hình Phương Lâm lui lại, cảm giác được cánh tay tê dại từng đợt, không khỏi thầm giật mình.
- Chưởng pháp thật là lợi hại!
Phương Lâm hơi kinh ngạc.
Trần Vũ đánh một đòn thành công, cả người lại vọt lên, vẫn là song chưởng tung bay, chưởng phong lăng lệ lại nặng nề, mỗi một lần bàn tay rơi xuống, đều khiến Phương Lâm có một loại cảm giác bất lực giống như châu chấu đá xe.
- Không đúng!
Phương Lâm bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây cũng không phải là bởi vì lực lượng chưởng pháp của Trần Vũ này kinh người, mà là ở bên trong chưởng pháp liên miên bất tuyệt này, mình dần dần lâm vào trong cạm bẫy.
- Xem ra ngươi đối với chưởng pháp của Phiêu Miểu tông ta biết rất ít.
Trần Vũ vừa xuất thủ, vừa nói, trong giọng nói có một chút trào phúng.
Phương Lâm nhe răng trợn mắt, hắn thật sự là đối với Phiêu Miểu tông biết rất ít, lúc này không khỏi thầm mắng Dương Huyền Phong, thời điểm ngươi nhắc nhở ta thì phải nói rõ một chút chứ.