Chương 490: Cánh cửa lớn lại xuất hiện Shared by: truyendichgiare.com === oOo ===
Cánh cửa bằng đồng xanh to lớn bao la hùng vĩ, giống như là chống đỡ thiên địa, để cho người ta nhìn lên một cái, đã có một loại cảm giác nhỏ bé.
Xung quanh cánh cửa to lớn bằng đồng xanh, lượn lờ vô số tàn niệm, đây đều là những người đã từng tiếp xúc đến cánh cửa lớn bằng đồng xanh, nhưng không thể đẩy nó ra, sau khi những người này ngã xuống, lưu lại tàn niệm mãi không tan.
- Đẩy nó ra!!!
Những tàn niệm đều cực kỳ cường đại, có thể nói là cường giả một phương, đáng tiếc bọn họ đều không thể đẩy cánh cửa lớn bằng đồng xanh ra, chỉ khi chứng kiến được có người đẩy cánh cửa này ra, có lẽ những tàn niệm này sẽ đạt được giải thoát.
Phương Lâm đứng ở phía trước cánh cửa lớn bằng đồng xanh, đã không chấn kinh giống thời điểm lần đầu tiên vậy, nhưng trong lòng vẫn có phần không bình tĩnh.
Bất luận nhìn cánh cửa lớn bằng đồng xanh này bao nhiêu lần, đoán chừng trong đáy lòng đều sẽ sinh ra kính sợ, nó ngăn cách võ giả bước vào hàng ngũ chí tôn, để vô số cường giả đều nuốt hận ở nơi này.
Phương Lâm đã từng thử đẩy nó ra, đáng tiếc là thất bại, cánh cửa lớn bằng đồng xanh không nhúc nhích tí nào, Phương Lâm vừa mới chạm đến nó, thì đã bị đánh bay.
Nhưng Phương Lâm vẫn có rất nhiều cơ hội để nếm thử, chỉ cần cảnh giới của hắn dừng lại ở Địa Nguyên cửu trọng, thì vẫn có cơ hội đẩy nó ra. Mà lại phụ thân của mình Phương Thanh Dạ, cũng đã từng đẩy cánh cửa này ra, phương diện mà cha mình có thể làm được, mình tất nhiên cũng có thể.
Hít sâu một hơi, Phương Lâm đi từ từ về phía cánh cửa lớn bằng đồng xanh, mỗi một bước đi, bên tai đều sẽ truyền đến tiếng vô số tàn niệm gào thét cùng gầm thét.
- Đẩy nó ra!
- Cánh cửa này không mở! Ta hồn khó có thể yên tâm!
- Không nhìn thấy thiên địa phía sau cánh cửa này, ta chết không nhắm mắt!
Những tàn niệm này phát ra từng tiếng gào thét thê lương, vô cùng dị thường dữ tợn kinh khủng. Nhưng bọn họ cũng không phải là đang nhằm vào Phương Lâm. Mà bởi vì khi bọn họ còn sống không thể đẩy cánh cửa này ra, cho nên để lại chấp niệm quá sâu, không cách nào tiêu tan, cho nên hi vọng Phương Lâm có thể đẩy cánh cửa lớn bằng đồng xanh này ra, để bọn họ có thể nhìn thấy thiên địa phía sau cánh cửa.
Như vậy, bọn họ mới có thể tiêu tan, từ đó giải thoát nơi này.
Phương Lâm lộ ra tâm tình rất nặng nề, mỗi khi hắn bước ra một bước, đều giống như là trải qua khảo nghiệm cực lớn. Mà những tàn niệm ở xung quanh, cũng đã huyễn hóa thành từng thân hình mơ hồ, toàn bộ chăm chú nhìn vào Phương Lâm.
Có người than nhẹ, có người mang theo vẻ mong đợi, cũng có người vô cùng lạnh lùng.
Rốt cuộc, Phương Lâm đi đến phía trước cánh cửa lớn bằng đồng xanh, ngẩng đầu nhìn lên, cánh cửa lớn bằng đồng xanh này rất cao, cao đến không có biên giới, khiến cho Phương Lâm càng nhìn càng cảm thấy nhỏ bé.
Lúc này, một ít tồn tại kinh khủng giấu ở đại địa các nơi, đều cùng một thời gian bừng tỉnh, bọn họ lại một lần nữa cảm nhận được có người muốn nếm thử đi đẩy cánh cửa lớn bằng đồnxanh ra.
Đáng tiếc, bọn họ không có bất kỳ chờ mong gì. Bởi vì lần trước Phương Lâm đã thất bại, cho dù lần này lại đến, nhưng cũng sẽ không có khả năng thành công.
Cánh cửa lớn bằng đồng xanh thật sự là quá hùng vĩ, cũng quá nặng nề, không có chân chính bước vào cảnh giới Địa Nguyên thập trọng, thì không có khả năng đẩy nó ra.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai, có thể một hai lần đã đẩy cánh cửa lớn bằng đồng xanh ra. Cho dù là Phương Thanh Dạ ngạo thế vạn cổ vô địch thiên hạ năm đó, cũng không phải một lần đã đẩy được cánh cửa lớn bằng đồng xanh này ra.
Lần lượt nếm thử cũng không tính là gì. Nhưng sau khi lần lượt nếm thử, phát hiện mình căn bản là không có khả năng đẩy cánh cửa lớn bằng đồng xanh ra. Bất luận nếm thử bao nhiêu lần đều có kết quả đều như thế, đây mới là tuyệt vọng nhất.
Rõ ràng đã đứng ở trước cánh cửa, rõ ràng có thể chạm tay vào. Chỉ kém một bước cuối cùng, thì có thể bước vào một thiên địa mới, có thể bước lên con đường chí tôn. Nhưng vì cái gì bước cuối cùng này, hết lần này tới lần khác lại khó bước ra đến như vậy?
Có người thử vô số lần, dùng thời gian quý báu đều dừng lại ở cảnh giới Địa Nguyên, vì truy cầu Địa Nguyên thập trọng, từ đầu đến cuối chưa từng để cảnh giới tăng lên chút nào, kết quả đến thời điểm dần dần già đi, cũng khó có thể bước vào.
Địa Nguyên thập trọng quả nhiên có dụ hoặc rất lớn. Nhưng sự tồn tại của cánh cửa lớn bằng đồng xanh này, cũng khiến cho những nhân vật tự nói là thiên tài hận ý ngập trời.
Mặc dù Phương Lâm hắn chạm tới thanh đồng cửa lớn, nhưng khả năng có chín thành, hắn cuối cùng cũng không cách nào đẩy cánh cửa này ra.
Quả nhiên, khi Phương Lâm đưa tay chạm đến cánh cửa lớn bằng đồng xanh, một loại cự lực truyền đến, cả người Phương Lâm lập tức bị đánh bay ra ngoài, biến mất khỏi địa phương này.
Vô số tàn niệm thở dài kêu rên. Nhưng ở trước khi Phương Lâm biến mất, hắn lại lộ ra vẻ tươi cười.
Ý thức trở về đến bản thể, Phương Lâm mở mắt, cũng không biết trôi qua bao lâu. Nhưng hắn cảm giác trạng thái của mình vô cùng tốt, dù cho cảnh giới không tiến triển chút nào. Nhưng thực lực của hắn so với khi vừa tiến vào Long Huyết hồ thì tăng lên rất nhiều.
Long Huyết hồ có hiệu quả hết sức rõ ràng. Lúc này, Phương Lâm tự hỏi nếu lại giao chiến với Trần Vũ kia, tất nhiên sẽ không rơi vào hoàn cảnh chật vật như trước đây.
Nhưng điều đáng tiếc duy nhất, chính là không thể bước vào Địa Nguyên thập trọng. Mặc dù lần này cũng chạm vào cánh cửa lớn bằng đồng xanh, nhưng vẫn không thể đẩy nó ra.
Tiếc nuối mặc dù là có, nhưng Phương Lâm vẫn tương đối hài lòng lần tu luyện này, chí ít để thực lực bản thân tăng lên không nhỏ.
Tiếp tục tu luyện, Phương Lâm đã cảm giác được tác dụng của Long Huyết hồ đối với mình đãcực kỳ bé nhỏ, xem ra thân thể tạm thời đạt đến trạng thái bão hòa, tiếp tục đợi ở chỗ này cũng không có tiến triển gì.
Lập tức, Phương Lâm nhảy lên một cái, nhảy từ trong Long Huyết hồ ra ngoài, nội kình phun trào, quần áo lập tức trở nên khô ráo.
- Hả?
Lúc này, Phương Lâm mới chú ý đến, Dương Huyền Phong và Hàn Hiểu Tinh cũng đã sớm rời khỏi Long Huyết hồ.
Đi ra bên ngoài hang đá, Phương Lâm đã thấy được Hàn Lạc Vân, cùng với Dương Huyền Phong và Hàn Hiểu Tinh hai người đã sớm rời khỏi hồ.
- Này, các ngươi ra bao lâu rồi?
Phương Lâm hỏi.
Hàn Hiểu Tinh không để ý Phương Lâm, lộ ra vẻ mặt vô cùng lãnh đạm. Dương Huyền Phong lộ ra vẻ mặt cổ quái nói:
- Chúng ta đã ra từ nửa tháng trước, ngươi tu luyện ở bên trong trọn vẹn hai tháng rưỡi.
Phương Lâm nghe vậy, âm thầm tắc lưỡi, mình lại ở trong Long Huyết hồ này chờ đợi hai tháng rưỡi, làm sao cảm giác giống như là thoáng một cái đã qua.
Nhưng cũng khó trách, Phương Lâm tiến vào địa phương có cánh cửa lớn bằng đồng xanh kia, hoàn toàn không cảm giác được thời gian đang trôi qua, còn tưởng rằng chỉ là một lát mà thôi. Lúc này, Phương Lâm mới chú ý đến Dương Huyền Phong và Hàn Hiểu Tinh hai người, khí tức kéo dài mà mạnh mẽ, hiển nhiên hai người ở trong Long Huyết hồ cũng có thu hoạch cực lớn, thực lực tăng lên không ít.
Nhất là Dương Huyền Phong, trong mi tâm mơ hồ có quang hoa chớp động, rõ ràng là dấu hiệu linh mục sắp mở ra.
- Chúc mừng Dương huynh.
Phương Lâm vừa cười vừa nói.
Dương Huyền Phong cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng. Lần này, hắn hắn mượn nhờ lực lượng trong Long Huyết hồ để rèn luyện thân thể, đồng thời cũng thử nghiệm mở ra linh mục, mặc dù còn chưa hoàn toàn thành công. Nhưng căn cứ theo suy đoán của hắn, trong vòng ba tháng thì có thể hoàn toàn mở được linh mục ra.
Về phần Hàn Hiểu Tinh, thoạt nhìn không có biến hóa gì. Nhưng Phương Lâm mơ hồ có thể cảm nhận được. Trên người Hàn Hiểu Tinh có dao động cực kì khủng bố, dường như khoảng cách đạt đến cảnh giới Thiên Nguyên, chỉ còn kém có một bước.
Hàn Lạc Vân nhìn chằm chằm Phương Lâm, lấy cảnh giới của hắn, đương nhiên có thể nhìn ra Phương Lâm cũng có biến hóa không nhỏ, nhưng cụ thể là cái gì, trong lúc nhất thời cũng khó có thể nhìn ra được.