Trương Thuận Thiên đang ở biệt viện của mình cùng mấy sư huynh đệ uống rượu với nhau, đang lúc hưng phấn, tự nhiên không thể thiếu cái đề tài nữ nhân.
Chỉ thấy Trương Thuận Thiên mặt mũi tràn đầy hưng phấn nhìn mấy người đang ngồi đây nói: - Các ngươi cứ chờ mà xem, qua mấy ngày nữa Lục Tiểu Thanh kia sẽ phải ngoan ngoãn tự mình tới tìm ta.
- Dừng, ta mới không tin đâu.
Một người lộ ra vẻ mặt đầy khinh thường nói.
- Phải rồi, ngươi cũng đã bỏ ra bao nhiêu thời gian vào trên người Lục Tiểu Thanh kia, nhưng người ta phản ứng ngươi sao?
Một đệ tử Võ Tông khác cũng chế giễu Trương Thuận Thiên.
Trương Thuận Thiên không vui, hừ một tiếng:
- Các ngươi cứ chờ rồi xem, đến lúc đó một mình ta hưởng dụng, các ngươi đừng hòng chạm vào.
- Ngươi cái tên này, nếu như thật sự có thể kéo Lục Tiểu Thanh vào tay, vậy nhất định phải nhớ kỹ mấy người chúng ta.
Mấy cái đều nhìn Trương Thuận Thiên nói.
Trương Thuận Thiên dương dương tự đắc, men say dâng lên, dường như đã đang ảo tưởng hình ảnh Lục Tiểu Thanh đối với mình cúi đầu nghe theo, trên mặt đều là vẻ dâm tà.
Đột nhiên, cánh cổng bị người đạp ra, Trương Thuận Thiên giận dữ, lại có người dám đạp cánh cổng nhà gã, quả thực là không để Trương Thuận Thiên vào mắt.
- Tên lưu manh nào vậy, ăn gan hùm mật gấu sao?
Trương Thuận Thiên lập tức chửi mắng, gã ở Võ Tông có địa vị rất cao, lại thêm sư phụ chính là một trong những cao tầng ở tông môn. Bởi vậy vô cùng hung hăng, ngoại trừ một số người ra. Những đệ tử Võ Tông khác, gã căn bản cũng không để vào mắt.
Mấy người khác cũng nhao nhao nhìn lại, khi bọn họ nhìn thấy người đến, lập tức giật mình kêu lên, lúc trước còn có một chút men say, lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Ngược lại là Trương Thuận Thiên, ánh mắt mê loạn, đều có chút không nhìn rõ người tiến vào là ai, chỉ lo chửi ầm lên.
Thanh Kiếm Tử và Phương Lâm lộ ra vẻ mặt trầm như nước đi vào trong viện, mấy đệ tử Võ Tông bồi tiếp Trương Thuận Thiên uống rượu lập tức chảy xuống mồ hôi lạnh, đứng ở một bên, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
- Trương Thuận Thiên!
Thanh Kếm Tử hét lớn một tiếng, giọng nói như chuông vang, chấn động đến mức Trương Thuận Thiên giật mình một cái.
Trương Thuận Thiên cũng tỉnh táo lại, vừa thấy được Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử, vẻ mặt lập tức kịch biến.
- Không biết hai vị sư huynh giá lâm, cho nên không có tiếp đón từ xa, thật sự là thất lễ!
Trương Thuận Thiên vội vàng đến gập cả lưng, giọng điệu run rẩy nói.
Trong lòng Trương Thuận Thiên vô cùng bất an, gã không biết hai vị đại phật này đến đây là có ý đồ gì. Nhưng thấy bọn hắn đạp cửa nhà mình như vậy, hiển nhiên là người đến không thiện.
- Trương Thuận Thiên, ngươi có nhận ra ta không?
Phương Lâm đi đến trước mặt Trương Thuận Thiên, giống như cười mà không phải cười hỏi.
Trương Thuận Thiên liên tục gật đầu:
- Toàn bộ Tử Hà tông, ai không biết Phương sư huynh? Phương sư huynh nói đùa.
Phương Lâm nhẹ gật đầu, lập tức cười nói:
- Đã nhận biết ta, vậy ngươi có biết đã đắc tội ta chỗ nào không?
- Ta tự hỏi không có chỗ nào đắc tội Phương sư huynh, mong rằng Phương sư huynh không nên làm khó ta.
- Làm khó dễ ngươi? Vừa rồi lời của ngươi nói, ta và Thanh Kiếm Tử đều đã nghe thấy. Phương Lâm cười lạnh nói.
Nghe vậy, Trương Thuận Thiên lập tức cảm giác trong lòng nặng nề, cả người phát lạnh, giống như rơi vào hầm băng, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Gần đó, mấy người cũng đều là trong lòng âm thầm kêu khổ, lần này xong đời, trêu chọc thế nào lại dẫn hai vị sư huynh đến đây, sự việc sợ là không có cách giải quyết tốt.
- Ta, vừa rồi chỉ là ta say rượu nói bậy, căn bản chỉ là hồ ngôn loạn ngữ mà thôi!
Trương Thuận Thiên lắp bắp nói.
Phương Lâm cũng không nói nhảm với gã, xoay đầu nhìn Thanh Kiếm Tử.
- Gia hỏa này là đệ tử Võ Tông các ngươi, ta không có tư cách động thủ.
Phương Lâm tùy ý nói.
Thanh kiếm Tử nghe vậy, làm sao không biết Phương Lâm có ý gì, lập tức cũng thẳng thắn, trực tiếp đánh ra một chưởng.
- A!!!!
Trương Thuận Thiên kêu thảm, một cánh tay của gã bị Thanh Kiếm Tử cắt đứt, đau nhức kịch liệt khiến Trương Thuận Thiên gần như bất tỉnh đi, cả người khuôn mặt vặn vẹo.
- Sư huynh tha tội!
Mấy đệ tử Võ Tông cũng đều lập tức quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin Thanh Kiếm Tử và Phương Lâm tha thứ.
Thanh Kiếm Tử lạnh lùng lườm bọn hắn, cũng không nói lời nào.
- Trương Thuận Thiên, ngươi đã làm chuyện gì đều sẽ được điều tra rõ ràng, đến lúc đó có bao nhiêu chuyện, sẽ nghiêm túc cùng ngươi thanh toán.
Thanh Kiếm Tử nói.
Trương Thuận Thiên nghe vậy, trong lòng lập tức tuyệt vọng, đây là muốn vạch mặt xử lý mình.
- Ta, sư phụ ta là...
Trương Thuận Thiên vừa định nói chuyện, kết quả đã bị Phương Lâm cắt đứt.
- Đừng nhắc đến sư phụ ngươi, sư phụ ngươi cũng không thoát khỏi liên quan, đến lúc đó cùng nhau xử trí.
Phương Lâm không nhịn được nói.
Lời này vừa nói ra, Trương Thuận Thiên lập tức xụi lơ trên mặt đất, vẻ mặt ngốc trệ, dường như gặp đả kích quá lớn.
Một ngày này, Tử Hà tông phát sinh một chút sự việc.
Tông chủ Hàn Lạc Vân hạ lệnh, bắt mấy người cao tầng trong Tử Hà tông giải vào trấn yêu động, tội danh là bao che đệ tử và lạm dụng quyền lợi.
Mặt khác, ở Đan Tông cùng Võ Tông, đều có một nhóm trưởng lão bị tước đoạt tư cách trưởng lão, cũng bị giải vào Trấn Yêu động, tội danh là hãm hại đệ tử và kết bè kết cánh.
Mà lại, còn có một nhóm đệ tử đều phải nhận thẩm vấn, sẽ dùng một chút chuyện cũ năm xưa đều lật ra, xử lý từng chuyện.
Rất nhanh, Tử Hà tông trên dưới hiện lên vẻ kinh sợ, nhất là những người đã từng làm những việc không sạch sẽ, càng lo lắng bất an.
Đương nhiên, cũng có người cảm thấy không cần phải để ý, tưởng rằng cao tầng tông môn làm dáng một chút mà thôi, cảm thấy sau lưng mình có chỗ dựa, hẳn là kê cao gối không lo.
Kết quả, những người này toàn bộ gặp nạn, không chỉ là bọn họ, ngay cả những chỗ dựa phía sau lưng bọn họ, cũng bị nhổ tận gốc. Không nói Võ Tông, chỉ là Đan Tông, cũng có Triệu Đăng Minh, Vu Chấn và các trưởng lão khác, họ đều là những người thân tín của Cổ Đạo Phong lúc tại vị, trên cơ bản đều hứng chịu trừng phạt, có người bị giam giữ vào Trấn Yêu động, có người bị tước đoạt vị trí trưởng lão.
Bởi vì hành động quá mức nhanh chóng, để rất nhiều người đều chưa kịp phản ứng, đến mức căn bản không có thời gian để chuẩn bị biện pháp ứng phó.
Mà hành động lần này, cũng do Phương Lâm khởi xướng, hắn tìm được Hàn Ngâm Nguyệt, lại đã nói chuyện với Hàn Lạc Vân, mới có lần đại thanh tẩy trùng trùng điệp điệp này.
Trên thực tế, cho dù Phương Lâm không nói ra, Hàn Ngâm Nguyệt cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng các loại thủ đoạn, muốn bắt hết sâu mọt trong Tử Hà tông lại.
Hàn Ngâm Nguyệt ở Tử Hà tông có lực khống chế vô cùng cao, trong tay có cơ sở ngầm nhiều vô số kể, nắm giữ rất nhiều chứng cứ phạm tội. Hiện tại được công bố ra, cho dù là những người có bè cánh rộng, đều nhao nhao sụp đổ.
Đối với loại thanh tẩy này, đại bộ phận đệ tử và trưởng lão đều là nhao nhao hô tốt, bọn họ đã sớm cảm thấy Tử Hà tông hẳn là nên có một lần thanh tẩy. Nếu không một tông môn to như vậy, lại có một vùng chướng khí mù mịt.
Đương nhiên chuyện như vậy, tự nhiên sẽ gặp phải rất nhiều ý kiến trái chiều. Bên trong cao tầng tông môn, đã có không ít lời nói phản đối.
Bọn họ có lý do rất đơn giản, cho rằng loại việc này sẽ tổn hại đến thực lực của tông môn, đồng thời một ít chuyện cũng không cần thiết phải truy cứu.
Nhưng nguyên nhân chân chính, là bởi vì loại đại thanh tẩy như thế này, sẽ tổn hại đến lợi ích của mỗi người bọn họ, cho nên mới sẽ phản đối như vậy.
Nhưng Hàn Ngâm Nguyệt lại rất cường ngạnh, đồng thời liệt kê ra những chứng cứ phạm tội ở trước mặt mọi người, những cao tầng kia đều trợn tròn mắt, muốn dập lửa không thành, ngược lại là dẫn đám lửa này đốt lên trên người mình.