Thần sắc Khang Lộc thật sự không dễ nhìn. Lần trước sát hạch thăng cấp, nếu như hắn trả lời đúng đề này, sẽ tính là thông qua. Nhưng đáng tiếc hắn lại đáp sai, lỡ mất dịp tốt cùng con đường thăng cấp, lại phải khổ sở chờ thêm một năm.
Hiện tại, Khang Lộc đã hoàn toàn biết rõ đáp án của đề này, nhưng lúc này nhớ tới trong lòng vẫn cảm thấy không mấy thoải mái.
“Đề này ngay cả ta một năm trước cũng không trả lời được. Phương Lâm này tuyệt đối không có cách nào trả lời được.”
Trong lòng Khang Lộc âm thầm nói.
Ánh mắt Mộc Yến sáng ngời nhìn chằm chằm vào Phương Lâm. Nàng đưa ra vấn đề này là có ý dò xét. Nếu như Phương Lâm không trả lời được, vậy cũng không có gì đáng trách. Trước đây, hơn chín phần đệ tử Đan Đồng đều không trả lời được vấn đề này.
Nhưng nếu như Phương Lâm trả lời đúng, vậy lại có ý nghĩa khác hẳn.
Chỉ thấy Phương Lâm mỉm cười, mở miệng nói:
- Đề này cũng không khó khăn. Triều Dương Hoa ba lá bình thường sinh trưởng ở nơi có đầy đủ ánh sáng mặt trời ấm áp. Nhất là chỗ hướng về phía mặt trời, càng dễ dàng sinh ra Triều Dương Hoa ba lá. Nhưng mọi chuyện đều không có tuyệt đối, có cái gọi là vật cực tất phản. Triều Dương Hoa ba lá sinh ra ở nơi cực lạnh, trên công hiệu sẽ càng tốt hơn Tam Diệp Triều Dương Hoa sinh ra ở những nơi ấm áp này. So với Triều Dương Hoa ba lá, Triều Dương Hoa bốn lá càng hiếm thấy hơn, đều sinh ra ở nơi cực lạnh. Thậm chí Triều Dương Hoa năm lá càng hiếm thấy hơn, cũng có khả năng sinh ra ở nơi cực lạnh. Chỉ có điều Triều Dương Hoa năm lá có hai loại khí tức nóng lạnh, người bình thường khó có thể tiếp xúc.
Phương Lâm chậm rãi nói, mọi người nhìn hắn giống như nhìn thấy quỷ. Không ít người biểu tình cũng giống như dại ra.
Thần sắc Khang Lộc khó coi nhất. Đề hắn một năm trước trả lời sai, hiện tại lại bị một đệ tử mới nhập môn một tháng cho ra câu trả lời hoàn mỹ. Đây quả thực là đang hung hăng tát vào mặt hắn.
“Người này là một thiên tài! Tuyệt đối không thể để cho hắn trưởng thành lên! Bằng không cho dù ta trở thành đệ tử chính thức, cuối cùng sẽ bị hắn giẫm xuống dưới chân!”
Khang Lộc hung tợn nghĩ. Hắn đã xem Phương Lâm thành người uy hiếp tới địa vị của bản thân mình.
Người bên cạnh chứng kiến vậy, cũng có suy nghĩ sâu xa. Phương Lâm có biểu hiện quá mức chói mắt. Tiếp tục như vậy, Khang Lộc quả thật sẽ bị hắn giẫm xuống dưới chân. Đến lúc đó bọn họ, những người đi theo Khang Lộc tất nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Mộc Yến đứng ở trên thạch đài, trong lòng kích động không thôi.
“Phương Lâm này có kiến thức về thảo mộc thâm hậu như thế, lại là thân thể cây khô gặp mùa xuân. Xem ra hắn thực sự là một thiên tài khó có thể gặp được, căn bản không phải tệ hại giống như lời đồn đại. Thiên tài như vậy lại chỉ là Đan Đồng, thật sự quá đáng tiếc. Ta tất nhiên phải đi gặp thủ tọa đề nghị hắn đặc biệt nâng Phương Lâm lên làm đệ tử chính thức. Không thể để cho thiên tài như vậy mai một được.”
Trong lòng Mộc Yến thầm nghĩ. Thái độ của nàng đối với Phương Lâm đã từ không thích trước đó bay lên đến trình độ cực kỳ thưởng thức.
Nghĩ tới đây, trên mặt Mộc Yến lộ ra vẻ tươi cười khó thấy được, nói với Phương Lâm:
- Phương Lâm, ngươi khiến cho ta rất kinh ngạc. Ta không thể không thừa nhận, ngươi là một thiên tài. Lấy kiến thức về thảo mộc của ngươi, trong vòng hai năm tất nhiên có thể thăng cấp thành đệ tử chính thức.
Lời này vừa nói ra, rất nhiều đệ tử Đan Đồng ở đây đều quá mức sợ hãi.
Trong vòng hai năm thăng cấp đệ tử chính thức? Điều này cũng quá khoa trương đi? Kỷ lục nhanh nhất trong một mạch Đan tông cũng chính là hai lần sát hạch trở thành đệ tử chính thức mà thôi. Phương Lâm này, chẳng lẽ sẽ trở thành một người thăng cấp nhanh nhất thứ hai sao?
Sắc mặt Khang Lộc thâm trầm. Hắn thất bại hai lần, lần thứ ba tất nhiên có thể thông qua. Nhưng Mộc Yến trưởng lão đánh giá về Phương Lâm, lại khiến cho trong lòng Khang Lộc hết sức ghen tỵ.
Những người theo sau Khang Lộc đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ đều nhìn ra được, lúc này tâm tình Khang Lộc thật sự không tốt.
Chỉ có điều cũng khó trách được. Khang Lộc ở trong đệ tử Đan Đồng đã là tồn tại đứng đầu. Bất luận là danh tiếng hay địa vị, đều như vậy.
Nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện một Phương Lâm chỉ mới nhập môn một tháng, đã khiến cho Mộc Yến trưởng lão nhìn hắn với con mắt khác, cho thấy kiến thức về thảo mộc giống như yêu nghiệt, lại thêm thể chất hiếm thấy cây khô gặp mùa xuân này, người như vậy nhất định sẽ vượt qua Khang Lộc.
Nhưng Khang Lộc làm sao có thể cam tâm để người ta cướp đi địa vị và danh vọng của mình bây giờ? Hắn là người đứng đầu đệ tử Đan Đồng. Ở chỗ đệ tử chính thức hắn cũng có không ít quan hệ, đánh xuống cơ sở. Đợi đến khi trở thành đệ tử chính thức, hắn cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Nhưng nếu như Phương Lâm vẫn phát ra ánh sáng vạn trượng như vậy, ai sẽ còn để ý tới Khang Lộc hắn? Ai sẽ còn cho rằng Khang Lộc hắn là người đứng đầu đệ tử Đan Đồng?
Khang Lộc không có cách nào tha thứ được. Hắn phải giữ vững địa vị của mình. Tất cả kế hoạch của mình đã chuẩn bị xong, tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng.
Đối với sự thưởng thức của Mộc Yến, Phương Lâm có vẻ rất khiêm tốn, nói:
- Trưởng lão ưu ái, đệ tử chỉ là có kiến thức thảo mộc nhiều hơn một ít mà thôi.
Mộc Yến lại nói rất chân thành: - Ta nghe nói ngươi chính là thân thể cây khô gặp mùa xuân. Ngươi lại có kiến thức thảo mộc tốt như vậy, xứng đáng với hai chữ thiên tài. Nhưng ngươi cũng đừng nên kiêu ngạo tự mãn. Một đạo luyện đan tối kỵ kiêu ngạo, ngươi phải nhớ kỹ.
Đối với Mộc Yến trưởng lão này, Phương Lâm cũng có một ít thiện cảm. Tuy rằng người có hơi cổ hủ nghiêm túc, nhưng ít ra là người thật sự muốn tốt cho đệ tử Đan Đồng, nghiêm túc giảng bài. Người như vậy, đáng để Phương Lâm tôn kính.
Mặc dù Phương Lâm kiếp trước là Đan Tôn cao cao tại thượng, nhưng hắn không kiêu ngạo tự mãn, tự cao tự đại giống như những thiên tài còn trẻ thành danh. Ngược lại, Phương Lâm cũng không có tâm lý tự cao tự đại gì. Chỉ cần là người hắn cho rằng đáng để tôn kính, hắn sẽ thật lòng tôn kính.
Mộc Yến nhìn thấy Phương Lâm như vậy, trong lòng càng thoả mãn hơn, gật đầu, nói:
- Hôm nay giảng bài đến đây thôi. Các ngươi phải nhớ kỹ nội dung ta giảng, không cho phép lười biếng.
Buổi giảng bài kết thúc, Mộc Yến rời đi. Ba nghìn đệ tử Đan Đồng đều lần lượt rời khỏi đan đàn.
Chỉ có điều rất nhiều người trước lúc rời đi đều tiến lên nói chuyện cùng Phương Lâm. Trong lời nói có thêm vài phần muốn qua lại thân thiết.
Những đệ tử Đan Đồng không phải là người ngu. Hôm nay Phương Lâm có biểu hiện chói mắt như vậy, lại được Mộc Yến trưởng lão thưởng thức, sau này sẽ có tiền đồ rộng lớn. Bọn họ tất nhiên phải nắm lấy cơ hội, tạo mối quan hệ cùng Phương Lâm.
Phương Lâm không có từ chối người từ cách xa ngàn dặm, nhưng cũng không có biểu hiện quá mức nhiệt tình. Hắn cùng những đệ tử Đan Đồng nói chuyện sơ qua vài câu.
- Phương Lâm, dừng chân.
Một đệ tử Đan Đồng ngăn cản lối đi của Phương Lâm, chắp tay nói với Phương Lâm.
Phương Lâm không biết người này. Chỉ có điều bên cạnh có người nói:
- Hắn là người bên cạnh Khang Lộc.
Nét mặt Phương Lâm nghi ngờ, không khỏi nói:
- Khang Lộc là ai?
Khuôn mặt mọi người chợt cứng đờ. Không ít người khóe miệng cũng co giật.
Lục Tiểu Thanh ở bên cạnh, trên mặt càng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, thầm nghĩ Phương Lâm tên ngu ngốc này.
Mà người thanh niên ngăn cản lối đi của Phương Lâm, thần sắc càng xấu hổ hơn, trong lòng gần như phát điên.
Tên này là đang giả ngu sao? Làm sao có thể có người ngay cả Khang Lộc cũng không nhận ra?
Nhìn bộ dạng của mọi người, Phương Lâm cảm thấy rất vô tội. Ta thật sự không biết Khang Lộc là ai có được không?
Người kia thoáng sửng sốt, sau đó mới lên tiếng:
- Khang Lộc sư huynh muốn nói chuyện với ngươi.
Phương Lâm nhìn hắn, rất chăm chú hỏi:
- Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, Khang Lộc rốt cuộc là người nào không?
Người kia thiếu chút nữa thì chửi ầm lên. Có người giống ngươi sao? Giả ngu còn giả vờ tới nghiện sao?
Chỉ có điều trước dó Khang Lộc từng dặn qua, bảo mình mời Phương Lâm đi theo, người kia cũng chỉ đành xấu hổ cười nói:
- Khang Lộc sư huynh là nhân tài kiệt xuất của đệ tử Đan Đồng chúng ta.
Lục Tiểu Thanh ghé vào bên tai Phương Lâm khẽ nói: - Khang Lộc kia rất lợi hại. Có người nói lần sát hạch tiếp theo hắn sẽ trở thành đệ tử chính thức. Hắn tìm ngươi không biết có chuyện gì, vẫn cẩn thận một chút.
Phương Lâm gật đầu, nhìn người kia nói:
- Ta không biết Khang Lộc gì đó, không có gì để nói.
Nói xong, hắn lại muốn rời đi.
- Phương Lâm sư đệ, chẳng lẽ còn không mời nổi ngươi sao?
Lúc này, Khang Lộc dẫn theo một đám người từ cách đó không xa đi tới. Giọng nói Khang Lộc vang lên, âm thanh sang sảng.
Phương Lâm xoay người lại, nhìn về phía Khang Lộc, nhất thời chân mày hơi nhíu lại.
“Người này có sự thù địch với ta.”
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ.
Khang Lộc tuy rằng che giấu rất tốt, nhưng Phương Lâm kiếp trước chính là Đan Tôn, năng lực quan sát vô cùng tốt. Cho dù Khang Lộc che giấu sự thù địch của mình, nhưng vẫn bị Phương Lâm nhìn ra được.
Những đệ tử Đan Đồng bên cạnh Phương Lâm đều ôm quyền hành lễ với Khang Lộc. Trong đó bao gồm cả Lục Tiểu Thanh cũng có vẻ kính sợ Khang Lộc.
- Ngươi chính là Khang Lộc?
Phương Lâm hỏi.
Trong mắt Khang Lộc lóe lên một sự tức giận không dễ phát giác. Các đệ tử Đan Đồng khác đều tôn kính gọi ta là sư huynh. Ngươi lại gọi thẳng tên của ta, đây tính là ý gì?
Chỉ có điều Khang Lộc rốt cuộc vẫn còn có chút khôn ngoan, mỉm cười nói:
- Xem ra sư đệ biết rất ít về ta. Ta chính là Khang Lộc. Hôm nay đan đàn vừa gặp, sư đệ quả nhiên không tầm thường. Sư huynh vô cùng bội phục.
Phương Lâm cười, nói:
- Khang sư huynh khách khí. Chỉ là không biết Khang sư huynh tìm ta có chuyện gì không? Nếu như không có chuyện gì, vậy ta đi về ngủ trước.
Mọi người ở đây đều không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Phương Lâm này thật đúng là kỳ lạ. Khang Lộc sư huynh người ta hiển nhiên là muốn kết giao với ngươi, ngươi lại khơi khơi nói muốn trở về phòng ngủ.
Cho dù Khang Lộc kiềm chế rất tốt, cũng có phần không nhịn được muốn nổi nóng.
- Nơi đây quá mức ầm ĩ. Lâm sư đệ không bằng cùng ta đi tới Thương Nguyệt Đình ngồi một lát, thế nào?
Khang Lộc cố gắng hết mức khiến cho mình có phần nhã nhặn, nói.
Nào ngờ Phương Lâm lại lắc đầu, nói:
- Hay là thôi đi. Có chuyện gì nói ở chỗ này là được.
Khang Lộc hận không thể nhảy dựng lên cho Phương Lâm một tát bay ra ngoài. Lúc này bản thân hắn thật sự có cảm giác mặt nóng dán mông lạnh.
- Đã như vậy, ta liền nói thẳng. Phương Lâm sư đệ thiên phú trác việt, ở trên một đạo luyện đan tất nhiên có nhiều đất dụng võ. Nhưng ta là thế hệ luyện đan sư, cảnh giới võ đạo cũng không thể giảm sút. Sư đệ hình như mới là Nhân Nguyên nhị trọng. Chỗ ta có một viên Thuận Khí đan, có thể giúp cho tu vi của sư đệ mau chóng đột phá đến Nhân Nguyên tam trọng. Mong rằng sư đệ không nên từ chối, nhận lấy một phần ý tốt của ta.
Khang Lộc nói xong, lập tức liền lấy ra một cái bình ngọc.
Mọi người nghe vậy, đều lộ vẻ hâm mộ. Đây chính là Thuận Khí đan đấy. Dùng một viên, có thể nâng cao tốc độ tu luyện lên gấp hai lần. Ở trong đệ tử Đan Đồng không người nào có thể chế luyện ra. Chỉ có đệ tử chính thức mới có thể chế luyện ra.
Không ngờ Khang Lộc này vì lôi kéo Phương Lâm, nỡ lấy ra loại đan dược này. Hiển nhiên hắn cực kỳ coi trọng Phương Lâm.
Nếu như Phương Lâm cầm lấy Thuận Khí đan này, vậy coi như là người của Khang Lộc. Cho dù Phương Lâm là người có thiên phú, cũng sẽ bị Khang Lộc tùy bí gây khó dễ.