Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 10: Cấp cứu, cứu mạng (3) (2)

Chương 10: Cấp cứu, cứu mạng (3) (2)
Đột nhiên ông lão họ Giang cảm thấy không hiểu thấu đứa cháu trai mình, chỉ cảm thấy cháu mình hiện giờ không gì làm khó được vậy.

Lời này của ông lão họ Giang vừa thốt lên, lập tức khiến Giang Nguyên tỉnh táo lại.

Nhìn đứa trẻ sơ sinh im lìm trong tay bà đỡ, trái tim Giang Nguyên mềm nhũn ra, không do dự nữa, đưa tay đón lấy đứa bé, sau đó đặt lên tấm chăn đã chuẩn bị từ trước đó, cầm ống nghe nghe một hồi, trái tim hơi lo lắng. Quả nhiên... Đứa bé ở trong bụng mẹ quá lâu, đã hoàn toàn hít thở không thông rồi, cơ bản không có trống ngực nữa.

Giang Nguyên không dám chậm trễ chút nào, trong óc nhanh chóng hiện lên hình ảnh sơ cứu, vươn một ngón tay đưa vào miệng đứa bé, rửa sạch nước ối trong miệng, lại áp hai bàn tay vào ngực bé, ngón cái đặt lên vị trí trái tim, sau đó bắt đầm chậm rãi xoa bóp tim, đồng thời quay đầu nói với bà đỡ:

- Mau... 0.1 mạch mg Adrenaline...

Vốn cấp cứu trẻ sơ sinh trong sách còn yêu cầu các loại thuốc như naloxone, dopamine, nhưng Giang Nguyên hiểu rõ là không thể đi mua ngoài những thuốc này được. Hơn nữa khu vực mình và bà đỡ này ở cũng không có khả năng có loại thuốc kia. Tất nhiên bà đỡ ở đây chỉ có loại thuốc cấp cứu thường thấy là Adrenaline.

Quả nhiên nghe thấy lời Giang Nguyên, bà đỡ vội vàng lấy một hộp hóc môn thượng thận từ trong hộp thuốc ra, mở ra bơm 0.1 mg đưa cho Giang Nguyên.

Giang Nguyên cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy, dùng rượu sát trùng rồi tiêm lên cánh tay đứa bé, sau đó tiếp tục xoa bóp tim cho bé...

Giang Nguyên vừa xoa bóp tim, thỉnh thoảng lại đưa ống nghe nghe một lần, đang ấn ấn đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay hơn rung động một cái.

- Ồ...

Giang Nguyên sửng sốt. Mặc dù vừa rồi rất nhẹ nhưng hắn biết mình cảm nhận đúng. Khi hắn đang nghi hoặc, đầu ngón tay lại rung lên một lần nữa, mạnh hơn vừa rồi không ít. Giang Nguyên lại sửng sốt, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ thành công rồi.

Mặc dù ngạc nhiên nhưng mặt Giang Nguyên vẫn lộ vẻ vui mừng, vội vã cầm ống nghe tới, đặt lên trên trái tim đứa bé. Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.

- Tốt quá rồi... Có rồi!

Giang Nguyên rèn luyện ba năm nay tới mức núi Thái Sơn sập xuống cũng không đổi sắc mặt giờ khi cảm nhận được một tính mạng được cứu, vẫn không nén nổi vung mạnh tay, hoan hô một tiếng.

Không thể không nói số phận cả nhà Trương Đại Pháo thực sự quá tốt, dưới tình huống cấp cứu trẻ sơ sinh sơ sài như vậy, không ngờ cũng có thể khôi phục tim đập. Điều này khiến Giang Nguyên cũng phải thầm ăn mừng một hồi. Hắn vừa rồi mới chỉ thực hiện một phần ba quy trình cấp cứu hô hấp cho trẻ sơ sinh, nhưng nhịp tim của đứa bé đã khôi phục thần kỳ ròi, thậm chí còn bắt đầu mở miệng khóc ot.

Mà lúc này, cuối cùng xe cấp cứu trên trấn cũng đã vội vàng chạy tới. Trong ánh mắt vui mừng của mọi người, Trương Đại Pháo lộ vẻ biết ơn vô cùng, tạ ơn Giang Nguyên rối rít, sau đó mới tiễn vợ và con lên xe cấp cứu, chuẩn bị lên bệnh viện điều trị khôi phục.

Vị bác sĩ trẻ tuổi tới đón bệnh nhân từ bệnh viên trên trấn, sắc mặt vốn lộ vẻ kiêu ngạo và thiếu kiên nhẫn, hỏi Giang Nguyên một số vấn đề bệnh tình. Kết quả sau khi Giang Nguyên nói lại đơn giản một hồi, khuôn mặt gã không còn chút kiêu ngạo nào, chẳng qua nhìn Giang Nguyên rất khó tin. Nếu không phải Trương Đại Pháo đứng một bên thỉnh thoảng gật đầu bổ sung hai câu, chỉ sợ gã đã nghĩ rằng thằng nhãi trước mặt này đang khoác loác.

Tình huống nghiêm trọng như vậy, thằng ranh này lại có thể cứu được cả mẹ lẫn con?

Nghe hết mọi chuyện xong, bác sĩ trẻ kia cũng không dám chậm trễ, vội vàng bắt tay Giang Nguyên, sau đó lên xe cấp cứu, cho hai mẹ con kia thở ô xy, bảo lái xe nhanh chóng trở về bệnh viện.

Xe cấp cứu đi rồi, mọi người vây quanh mới bắt đầu lục tục tản đi. Chẳng qua trước khi đi, ánh mắt bọn họ nhìn Giang Nguyên giống như có phần kính trọng như nhìn ông lão họ Giang.

Mà cha con Tiểu Vũ bên cạnh nhìn Giang Nguyên càng lộ vẻ hiếu kỳ. Chú Lý tất nhiên cũng là người có kiến thức, hiểu Giang Nguyên có thể cứu chữa liên tục cho hai mẹ con kia, tuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên. Nhưng Giang Nguyên giờ mới bao nhiêu tuổi? Cho dù trước khi mất tích thì cũng chỉ là học sinh tốt nghiệp cấp ba. Rốt cục trong ba năm nay, Giang Nguyên đã trải qua huyện gì bên ngoài, không ngờ có thể chữa khỏi được những bệnh tình nghiêm trọng tới vậy?

Nhưng Tiểu Vũ lại ngây thơ hơn, chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp, thỉnh thoảng tò mò nhìn chăm chú, giống như muốn tìm ra chút dấu hiệu trên mặt anh Nguyên này. Vốn cô tưởng rằng anh Tiểu Nguyên ở bên ngoài nhiều năm, không sống nổi nữa mới trở về, nhưng không ngờ được hóa ra anh Tiểu Nguyên lại giỏi chữa bệnh tới vậy.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch