Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 36: Thắt mạch máu siêu nhanh (2)

Chương 36: Thắt mạch máu siêu nhanh (2)
Ý của ông nội cháu là muốn cháu làm đồ đệ của ngài, học một hai năm, sau đó đi thi lấy chứng chỉ hành nghề.

Bác sĩ Hồ từ từ gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, sau đó thở dài:

- Vậy thì được đi... Dù sao thì sau này cháu cũng hành nghề Trung y, coi như kiêm cả ngoại khoa cũng được... Hiện tại chúng ta vẫn cần có chứng chỉ mới được hành nghề y, nhưng chủ yếu vẫn coi trọng năng lực bản thân. Chuyện sau này để sau này nói đi...

Nói xong ông nhìn Giang Nguyên cười nói:

- Vậy sau này cháu theo tôi... Giúp việc trong phòng khám đi. Hơn nữa về phương diện ngoại khoa... Cháu cũng có thể cùng hỗ trợ bác sĩ Lý...

Giang Nguyên mỉm cười gật đầu nói:

- Cám ơn ông Hồ... Thế là tốt rồi!

Thấy Giang Nguyên đồng ý, bác sĩ Hồ vuốt râu cười mừng rỡ, nói:

- Tốt... Có cháu ở đây, sau này không lo lắng về phương diện ngoại khoa thiếu bác sĩ Lý nữa, tôi cũng yên tâm hơn nhiều!

- Như vậy đi... Giang Nguyên... Vốn một học việc chờ chứng chỉ sẽ được bao ăn bảo ở, tiền lương một tháng một ngàn đồng. Của cháu là... Bao ăn ở, một tháng hai ngàn, không tính tiền thưởng, tạm thời giống như Trương Nhạc nhé?

Nghe thấy được hai ngàn, Giang Nguyên cười, sau đó nói:

- Vâng... Cứ làm theo lời ông Hồ đi...

Dựa theo sắp xếp của bác sĩ Hồ, Giang Nguyên sẽ ở trong một phòng trống trên tầng hai phòng khám. Vốn những người làm ở đây đều là người địa phương Vân Giang, kể cả Trương Nhạc vừa được bác sĩ Hồ nhắc tới cũng là người địa phương, trên cơ bản đều hết giờ về nhà. Cho nên sau chín giờ tối, nơi này không có ai nữa.

Chẳng qua hiện giờ có Giang Nguyên tới, vừa vặn buổi tối Giang Nguyên ở lại trông phòng khám.

Bác sĩ Hồ gọi Trương Nhạc tới, bảo gã dẫn Giang Nguyên lên phòng nghỉ một lúc.

Đi phía sau Trương Nhạc, Giang Nguyên lên lầu, tới trước cửa một gian phòng. Trương Nhạc cười với Giang Nguyên, nói:

- Giang Nguyên... Đây là phòng của cậu!

Giang Nguyên nhìn thoáng qua Trương Nhạc, thấy trong nụ cười của đối phương lại có một tia e ngại... Dường như còn có thể tồn tại một tia ghen ghét...

Ánh mắt hơi lóe lên, Giang Nguyên liền hiểu rõ vì sao đối phương lại có vẻ mặt như vậy. Vốn chỉ có một mình Trương Nhạc theo học bác sĩ Hồ, hiện giờ có thêm mình, như vậy coi như bị mình phân một nửa sở học. Nếu đối phương mà còn hoan nghênh mình, như vậy đúng là có vấn đề rồi.

Hắn lập tức cũng mỉm cười, tỏ vẻ cảm ơn Trương Nhạc, sau đó từ từ bước vào phòng.

Nhìn hoàn cảnh trong phòng, Giang Nguyên cũng rất hài lòng. Tầng hai vốn có bốn phòng lớn, chẳng qua ba gian trong đó đã đổi thành nhà kho hoặc phòng bệnh.

Còn lại một căn phòng lớn là phòng của Giang Nguyên hiện giờ, trong phòng có cả nhà tắm, bố trí cũng không tồi, có giường có tủ, thậm chí cả chăn đệm đầy đủ, giống như một căn phòng mới vậy.

Đặt ba lô lên trên ghế, lấy quần áo mới trong tủ ra mặc, sau đó Giang Nguyên liền đi ra siêu thị gần đó mua chút đồ dùng cá nhân.

Vác túi đi trở về phòng khám, nhìn đám sinh viên mặt ngây thơ không chút âu lo thỉnh thoảng đi trên đường, Giang Nguyên chỉ cảm thấy trái tim đã chai sạn từ rất lâu của mình dường như cũng bắt đầu được nới lỏng.

Hơi ngẩng đầu, nhắm hai mắt hưởng thụ ánh nắng ấm áp trên đỉnh đầu, Giang Nguyên thở phào một hơi, sau đó buông lỏng toàn thân, nói nhỏ:

- Chỗ này không phải như tiền tuyến nữa...

Thả bước từ tốn, mặt còn hơi mỉm cười, cơ mặt đã hơi co cứng từ lâu giờ cũng bắt đầu giãn ra...

Đột nhiên, bước chân Giang Nguyên càng chậm rồi ngừng lại, từ từ giang hai tay ra, ngửa đầu cảm nhận ánh mặt trời đã hơi nóng nực, hít sâu một hơi, sau đó mặt bắt đầu lộ nụ cười nhẹ, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng. Cơ thể Giang Nguyên vốn những năm gần đây đều trong tình trạng căng thẳng cũng từ từ được buông lỏng...

Đám thanh niên nam nữ đi qua cũng tò mò nhìn thằng nhãi đang đứng cười như thần kinh bên đường, mặt lộ ý cười tò mò. Không ít nữ sinh còn che miệng cười trộm hắn...

- Cười trông cũng đẹp giai... Đáng tiếc là bị ngớ ngẩn....

- Ừ ừ... Cũng giống. Nhưng tôi thấy hắn có vẻ giống như bị thất tình nghiêm trọng, sau đó mãi cũng nghĩ thông, giờ có vẻ được giải thoát...

- Ồ... Sao tôi cảm thấy cậu càng ngày càng tinh mắt vậy? Đúng là giống hệt...

- Nhưng cậu có cảm thấy không? Anh chàng thất tình này, nhìn... Dáng người đẹp đẽ, vóc người cũng không tồi đâu... Đúng là người đẹp mà tim cũng đẹp, không biết là mẫu người yêu thế nào...

- Mê giai... Có phải thích rồi không? Có cần tôi đến hỏi người ta giúp cậu xem địa chỉ, điện thoại thế nào không? Thuận tiện bảo người ta gọi điện cho cậu luôn?

- Hứ... Đợi tôi chụp một cái selfie xong liền đi...

Giang Nguyên cũng không chú ý tới những chuyện này. Người bên cạnh đi lui tới không ngừng, hắn lại như đang đắm chìm trong hoàn cảnh ấm áp mà buông lỏng kia.

Lúc này, hình xăm màu đỏ trên vai trái hắn lại bắt đầu lóe sáng từ tốn. Một loạt tin tức hiện ra:

- Tinh thần cơ thể tiến vào trạng thái không minh, tế bào não ở trạng thái tích cực cực độ. Năng lượng tinh thần khác loại tăng tốc hấp thu... Đuôi đầu trong cửu vĩ tăng tốc khôi phục...



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch