Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 40: Ông Hồ kiểm tra (2)

Chương 40: Ông Hồ kiểm tra (2)


Trở lại phòng khám, tắm giặt sạch sẽ, đổi một bộ quần áo mới xong, vừa vặn bảy rưỡi. Hắn xuống lầu mở cửa phòng khám, rất nhanh thấy đồng nghiệp lục tục đi làm. Mà Giang Nguyên cũng bắt đầu ngày làm việc chính thức đầu tiên.

Phòng khám của bác sĩ Hồ không nhỏ, bàn khám bệnh cũng rất lớn. Trương Nhạc ngồi đối diện với bác sĩ Hồ, mà hiển nhiên Giang Nguyên đang ngồi bên cạnh bác sĩ Hồ rồi.

Buổi sáng vừa mở cửa, người tới khám bệnh cũng không ít. Đương nhiên mới sáng sớm, người tới là một số người già cả, sau khi tiến vào liền chia ra rất nhanh. Dùng thuốc tây đơn thuần thì ngồi ngay về phía Trương Nhạc. Mà một số người muốn kê thuốc Đông y thì ngồi phía bên bác sĩ Hồ.

Người bệnh của bác sĩ Hồ cũng không ít, chẳng qua tốc độ khám bệnh lại chẳng chậm, vừa bắt mạch vừa hỏi bệnh, đầy đủ cả vọng văn vấn thiết.

Giang Nguyên ngồi bên cạnh học hỏi, đồng thời nghe người bệnh thuật lại bệnh tình với bác sĩ Hồ, sau đó bác sĩ Hồ hỏi lại một vài câu cho rõ tình hình.

Nhìn bác sĩ Hồ vấn chẩn, Giang Nguyên âm thầm gật đầu, phát hiện những câu hỏi của ông cực kỳ chính xác, thông qua câu hỏi và câu trả lời. Thậm chí Giang Nguyên không cần xem mạch cũng xác nhận được đại khái bệnh tình của bệnh nhân rồi.

Bác sĩ Hồ hỏi bệnh xong liền thu tay bắt mạch, ra hiệu cho Giang Nguyên.

Giang Nguyên gật gật đầu, cũng vươn ba ngón tay ra, đặt nhẹ lên cổ tay người bệnh, bắt đầm im lặng cảm thụ mạch tượng của bệnh nhân.

Nhìn động tác của Giang Nguyên, bác sĩ Hồ cũng âm thầm gật đầu. Mặc dù Giang Nguyên ra ngoài mất mấy năm, cũng không học đại học, chưa học Trung y chính thức nhưng cơ sở lại còn không tồi. Ít nhất phương diện động tác vẫn cực kỳ thành thạo. Xem ra ông bạn già của mình kia cũng đã bỏ không ít công sức vào hắn.

Cảm nhận mạch cổ tay đang nhảy lên dưới ngón tay, Giang Nguyên thở ra một hơi, mắt lóe lên một tia khác thường. Bởi vì lúc này hắn cảm nhận thấy mạch tượng nảy lên vô cùng tinh tế, cảm giác tương đối rõ ràng, giống như xúc giác ở đầu ngón tay đã nhạy cảm hơn không ít vậy.

Nhưng Giang Nguyên cũng không để ý lắm. Dù sao sau khi trở về lần này, dường như toàn thân đều xảy ra biến hóa, mũi cũng thính hơn tới đáng sợ. Thế nên điểm này hắn cũng không quá kinh ngạc.

Sau khoảng mười mấy giây bắt mạch, hắn liền ra hiệu cho người bệnh đổi tay.

Nhìn Giang Nguyên chỉ bắt mạch chừng mười mấy giây, sau đó liền đổi tay, lông mày bác sĩ Hồ hơi nhíu lại. Mà Trương Nhạc ngồi đối diện vẫn quan sát, nhìn tình hình này, trong mắt cũng lóe lên một tia cười lạnh.

Chẳng qua Giang Nguyên cũng không chú ý tới việc này. Tâm thần của hắn đều tập trung cảm thụ mạch tượng của bệnh nhân. Lần này lại thoáng sau mười mấy giây, Giang Nguyên thả tay, gật gật đầu với bệnh nhân, tỏ vẻ được rồi.

- Giang Nguyên... Vừa rồi cháu thấy mạch tượng ra sao?

Bác sĩ Hồ có vẻ hỏi Giang Nguyên tùy ý.

Nhìn quả nhiên bác sĩ Hồ bắt đầu hỏi Giang Nguyên, ý cười trong mắt Trương Nhạc càng dậm hơn một phần. Gã đã theo bác sĩ Hồ hơn nửa năm, hiển nhiên hiểu bác sĩ Hồ làm gì cũng cực kỳ cẩn thận, đặc biệt là đối với phương diện học sinh lại càng nghiêm khắc. Vừa rồi Giang Nguyên tỏ vẻ cẩu thả như vậy, hiện giờ khẳng định khiến bác sĩ Hồ bộ tộc không vui rồi.

Bắt mạch trong Trung y là một môn học vấn cực kỳ phức tạp. Rất nhiều bác sĩ Trung y nghiên cứu cả đời cũng chỉ coi như biết được da lông thô thiển. Mà ngoài bác sĩ Hồ là người xem mạch kinh nghiệm nhiều năm như vậy, ai có thể bắt mạch trong mười mấy giây đã phán định được tình huống mạch tượng? Thế này không phải Giang Nguyên tự tìm phiền toái sao?

Cho nên Trương Nhạc cũng vừa kê đơn cho người bệnh, vừa dỏng hai tai, cười trộm nhìn tình huống đối diện, muốn xem Giang Nguyên gặp trò.

Giang Nguyên gật đầu nói:

- Mạch tượng phù mà nhanh... Kết hợp với đài lưỡi trách bạc, biểu hiện ho khan, đầu đau, sợ lạnh, ứng với chứng bệnh phong hàn!

Đối với tình huống của bệnh nhân trước mắt, Giang Nguyên cũng khá quen thuộc. Năm ấy theo ông nội khám bệnh hắn cũng gặp nhiều nhất, hơn nữa đối với mạch tượng cũng rất quen thuộc. Mà lúc hắn đọc sách đã có không ít ấn tượng, cho nên hắn thuận miệng có thể báo hết bệnh tình ra.

Nghe thấy những lời này của Giang Nguyên, bác sĩ Hồ mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ chẳng trách hôm trước ông bạn già gọi điện cho mình, trong giọng nói tràn ngập tự tin. Thằng nhãi Giang Nguyên này quả nhiên có một phần bản lĩnh, chẳng những ngoại khoa rất cao mà không ngờ kể cả Trung y cũng không kém. Mạch phù và nhanh, mặc dù bắt mạch là phân biệt được nhưng có thể phán đoán trong mười mấy giây thì xác thực không tồi.

Trương Nhạc ngồi vẫn dỏng tai nghe, thấy bác sĩ Hồ không nói gì, không nhịn được ngẩng đầu nhìn liếc một cái, thấy hành động vuốt râu mỉm cười của bác sĩ Hồ, trong lòng mát lạnh, lại rất không cam lòng nói:

- Thằng ranh vận số cứt chó này không ngờ lại lừa được qua một kiếp rồi...



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch