Sau khi nói chuyện một lúc, rất nhanh Hồ Càn Dương liền chuyển sự chú ý lên người Tịch Thiên Dạ, tròng mắt híp lại đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
"Hắn gọi là Tịch Thiên Dạ, học viên nội viện của học viện Trường Thương, là bạn tốt của ta." Thiên Huân quận chúa gật đầu nói.
Tịch Thiên Dạ khẽ liếc Thiên Huân quận chúa một cái, từ lúc nào mà hắn đã trở thành bạn tốt của nàng ta?
"À, thì ra là thiên tài của học viện Trường Thương."
Hồ Càn Dương nhàn nhạt gật đầu, trong mắt lộ một chút khinh bỉ, không thèm quan tâm. Học viên nội viện của học viện Trường Thương tuy rất bất phàm trong mắt người khác, là trụ cột tương lai của quốc gia, nhưng trong mắt Hồ Càn Dương hắn chả là con khỉ khô gì.
Nếu như không có thân phận phụ nào khác, chỉ mỗi học viện Trường Thương học viên nội viện thì căn bản không đủ tư cách tham gia cùng bọn họ.
Thiên Huân quận chúa hơi nhíu mày, trong mắt lộ vẻ không thích; Lục Tâm Nhan cũng cho rằng Hồ Càn Dương có chút quá mức rồi. Tuy nàng cũng không thích Tịch Thiên Dạ nhưng dù gì hắn cũng là người mà Thiên Huân dẫn theo, có sao cũng phải chừa cho nàng chút mặt mũi.
"Thiên Dạ, chúng ta đi gặp Đông Phương đại ca đi, ta muốn giới thiệu ngươi với hắn. Đông Phương đại ca tại Đế đô còn được biết đến là Hoàng thái tử khác họ, lão đại trong đám thanh niên đế đô."
Thiên Huân quận chúa chủ động lôi kéo cánh tay Tịch Thiên Dạ, nũng nịu nói chuyện. Nàng không tiếp tục gọi Tịch Thiên Dạ là Tịch huynh, mà là đổi một cách xưng hô rất thân mật, giọng nói cũng có chút điệu đà.
Lục Tâm Nhan lườm nàng một cái, biết ngay giác quan thứ sáu của mình rất chuẩn, cách đối đãi của Thiên Huân với thanh niên trước mắt này có chút đặc thù. Vừa rồi khi thấy Tịch Thiên Dạ bị xem thường liền lập tức đổi giọng điệu để phản kích.
Lục Tâm Nhan lén nhìn về phía Hồ Càn Dương. Quả nhiên, lúc này sắc mặt của Hồ Càn Dương trông khó coi đến cực điểm, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo.
Ai mà không biết Hồ Càn Dương vẫn yêu thầm Thiên Huân quận chúa, theo đuổi nàng đã nhiều năm rồi.
"Thiên Huân, hắn là ai?" Hồ Càn Dương nhìn chằm chằm vào Thiên Huân quận chúa như muốn từ mắt nàng nhìn ra được điều gì đó.
"Vừa nãy không phải đã giới thiệu rồi sao."
Thiên Huân quận chúa nhàn nhạt đáp, đôi mắt đẹp vẫn nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, căn bản xem đều không thèm để ý đến Hồ Càn Dương.
Hồ Càn Dương luôn luôn ngông cuồng tự đại, không xem ai ra gì, xưa nay nàng vẫn không thích. Nếu không phải vì mấy vị trưởng bối thì nàng thật sự không muốn kết bạn cùng người này.
Tịch Thiên Dạ chính là người nàng dẫn đến, mà Hồ Càn Dương lại tỏ thái độ như thế đã triệt để chọc giận nàng.
"Được! Tướng mạo đúng là tuấn tú đấy. Chúng ta đi gặp mặt Đông Phương đại ca đi."
Hồ Càn Dương nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu, sau đó xoay người hướng về phía trung tâm yến tiệc. Trong thoáng chốc Tịch Thiên Dạ có thể cảm nhận thấy sát ý từ phí hắn!
Tịch Thiên Dạ âm thầm lắc đầu, Thiên Huân quận chúa đâu phải là đang giúp hắn, rõ ràng là nàng đang tạo thêm phiền phức cho hắn thì có, tên thanh niên Hồ Càn Dương kia đã bắt đồng động sát ý.
"Tịch huynh, đừng để ý tới hắn, một tên chuyên dựa dẫm trưởng bối mà thôi."
Thiên Huân quận chúa nắm nắm lấy tay Tịch Thiên Dạ, trên mặt nở nụ cười lúng túng. Tuy hành động của nàng vốn muốn bênh vực Tịch Thiên Dạ, nhưng đồng thời cố ý chọc giận Hồ Càn Dương, thế nhưng nghĩ lại chuyện trước đó vẫn đỏ mặt, đôi mắt đẹp không dám nhìn thẳng Tịch Thiên Dạ.
"Các ngươi cứ đi đi, ta không thích nơi náo nhiệt."
Tịch Thiên Dạ khẽ lắc đầu, hắn đối với cái tên được xưng là Hoàng thái tử khác họ Đông Phương đại ca gì kia không có một chút hứng thú.
"Đông Phương Hoàn chính là gia tộc đế sư Đông Phương thị thành viên dòng chính, tương lai rất có thể trở thành gia chủ gia tộc đế sư, là một đời đế sư mới của Lan Lăng Quốc."
*( đế sư nghĩa là thầy của vua nhé m.n)
Lục Tâm Nhan lạnh lùng nói, nàng cảm thấy rất là khó chịu với thái độ lạnh nhạt của Tịch Thiên Dạ. Hắn hình như chẳng coi ai ra gì, không thèm để ý đến nàng thì cũng được đi, ngay cả người thừa kế tương lai của gia tộc đế sư cũng không thèm để ý, hắn nghĩ mình là ai, nếu Thiên Huân quận chúa không dẫn hắn đến đây thì ngay cả tư cách tham dự hắn cũng không có.
Hồ Càn Dương tuy rằng có chút ngông cuồng tự đại, nhưng cũng không đến mức quá đáng, những kẻ không thuộc tầng lớp cao quý căn bản không thể nào hòa nhập được vào thế giới của bọn họ. Thiên Huân quận chúa đối đãi tốt với hắn không có nghĩa là người khác cũng phải nhìn mặt hắn mà hành xự. Tuy ngươi có chút thành tựu tại học viện Trường Thương nhưng ở sân khấu lớn như Lan Lăng Quốc này thì chả tính là gì cả.
Trong mắt Lục Tâm Nhan, Tịch Thiên Dạ chính là kẻ ưu tú có chút thành tựu tại nội viện học viện Trường Thương, căn bản không có bối cảnh hay gia tộc hẫu thuẫn, không biết kẻ này làm cách nào mà lại được Thiên Guân quận chúa coi trọng.
"Gia tộc đế sư sánh vai ngang hàng cùng hoàng thất Hướng gia, là hai đại thánh giai gia tộc của Lan Lăng Quốc. Trong lịch sử gia tộc đế sư từng xuất hiện bảy, tám vị thánh giả, không kém chút nào so với hoàng thất Hương gia, mà gia chủ gia tộc đế sư xưa đến nay đều là đời đời Lan Lăng đế sư, đức cao vọng trọng, dưới một người trên vạn người. Nếu như ngươi có thể kết thân với Đông Phương Hoàn, được hắn xem trọng thì có thể tiết kiệm 100 năm phấn đấu."
Lục Tâm Nhan lạnh lùng nói một câu, sau đó xoay người rời đi.
Thiên Huân coi trọng hắn, bảo vệ đủ điều nhưng nàng thì nhất định phải gõ hắn một thoáng, nếu cứ giữ vẻ ngạo mạn như vậy sớm muộn cũng sẽ gặp sự cố.
Thiên Huân quận chúa có chút lúng túng nói: "Tịch huynh, tính tình Tâm Nhan có chút thẳng thắn, thật ra nàng không có ác ý gì đâu, ngươi đừng để bụng. Hơn nữa nàng chưa quen biết ngươi, cho nên mới như vậy "
"Ngươi cứ đi đi, trò vui bên kia ta không muốn tham gia, ta tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống là được." Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.
Thiên Huân quận chúa khẽ gật đầu, trong lòng biết Tịch Thiên Dạ đã quyết định sẽ không thay đổi, tính tình của hắn vốn đã như thế nên nàng cũng không ép, dặn dò một hai cầu sau đó liền đi về phía trung tâm yến hội.
Tại trung ương yến hội có một thanh niên khoảng 30 tuổi dang bị cả đám người vây xung quanh, nam có nữ có, tất cả đều lấy hắn làm trung tâm.
Tịch Thiên Dạ hướng liếc mắt về phía bên đó một cái liền phát hiện thanh niên tên Đông Phương Hoàn quả nhiên có chút bất phàm, khí tức nội liễm, kinh mạch thông suốt, tinh thần viên mãn như một, cả người tỏa ra một luồng khí tức trầm trọng như núi.
Luận thiên phú, hắn sợ không kém Chu Khánh Diêm bao nhiêu, thậm chí còn cao hơn một bậc.
"Tuổi tác không vượt qua năm mươi, Thiên cảnh tầng thứ bảy viên mãn, mơ hồ có dấu hiệu đột phá tầng thứ tám, thiên tư trác tuyệt, có một tia hi vọng trở thành thánh nha, chẳng trách lại được nhiều người vây quanh như vậy."
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, cái người thừa kế tương lai của gia tộc đế sư quả nhiên có chút năng lực.
Không chỉ Lục Tâm Nhan, Hướng Thiên Huân, Hồ Càn Dương mấy người đều đến chào hỏi, thập thất hoàng tử Hướng Nghị Tuần cùng Vũ vương thế tử Hướng Quảng Hi cũng có mặt ở đó.
Mấy người thuộc hàng ngũ như cháu ruột quận trưởng Trần Bân Nhiên, Mã Vinh Phát,... tựa hồ đều không có tư cách tới tham gia loại tụ hội như thế này, không có tư cách gặp Đông Phương Hoàn dù chỉ một lần.
Tịch Thiên Dạ tìm cho mình một chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống, thị nữ tay bưng một khay rượu đưa đến trước mặt hắn, nhấp một miếng rồi đặt xuống. Đời trước hắn là một người đam mê rượu, được người đời xưng tụng là tối cường Tửu Tiên, một chén rượu Thiên Dạ cả thế gian khó cầu, cầm cả một thế giới đến cũng không đổi được.
Tuy nhiên Tịch Thiên Dạ sẽ không uống thứ rượu phàm tục này, người mê rượu thường có yêu cầu rất cao đối với các loại rượu.
"Huynh đệ, đi một mình sao?" Một giọng nói không hài hòa vang lên.
Một thanh niên có thân hình hơi mập tỏ ra quen thuộc ngồi xuống bên cạnh Tịch Thiên Dạ, mỉm cười chào hỏi hắn.