Đừng nhìn Cố Vân bình thường cười rất ấm áp và ngọt ngào, nhưng một khi nàng lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị và cứng rắn ra, bạn học xung quanh lập tức không còn dám nói lung tung, từng người trở nên đàng hoàng hơn bao giờ hết.
"Dương Đại Tráng, Tịch Thiên Dạ là bạn học mới tới, các ngươi không cần khi dễ hắn. Huống chi, lớp học chỉ còn lại có hai chỗ ngồi, hắn không ngồi bên cạnh ta, chẳng lẽ hắn tới chỗ của bạn gái cũ của hắn mà ngồi?"
Cố Vân liếc xéo mấy người Dương Đại Tráng, cảnh cáo từng người.
"Cố Vân tỷ nói đúng là có đạo lý, nhưng hắn cũng không thể ngồi ở chỗ này, trừ phi hắn chán sống, tính tình của lão đại chúng, ta tin ngươi cũng hiểu rõ. Bây giờ chúng ta đuổi hắn đi, đó chính là giúp hắn, nếu như lão đại mà biết thì hậu quả sẽ như thế nào, Cố Vân tỷ đương nhiên đã biết rõ rồi."
Dương Đại Tráng cười khổ nói, nếu hắn không đuổi Tịch Thiên Dạ đi, chuyện này mà để cho lão đại biết thì hắn cũng chả có kết cục tốt.
"Hướng Quảng Hi ở trong học viện cũng không thể một tay che trời, hi vọng các ngươi có thể hiểu rõ, cũng hi vọng hắn có thể hiểu được." Cố Vân cau mày lại nói.
Nàng trước kia để cho Hướng Quảng Hi tùy ý làm bậy, đó là bởi vì nàng cũng không hy vọng người khác tới quấy rầy nàng, Hướng Quảng Hi ở đó có thể làm một lá chắn rất tốt cho nàng.
Thế nhưng nàng muốn ngồi chung với ai, không phải ai cũng có thể can thiệp.
Mấy người Dương Đại Tráng nghe vậy, sắc mặt hơi biến đổi. Từ trước tới nay bọn hắn chưa thấy Cố Vân kiên định như thế, trước kia bọn hắn làm việc, chỉ cần không quá phận thì nàng cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Nhưng lần này, rõ ràng không giống nhau. Hắn cảm giác là đang chuẩn bị phát sinh đại sự.
Cố Vân trở nên cường ngạnh làm cho bầu không khí trầm xuống, trong lúc nhất thời làm cho mấy người Dương Đại Tráng cũng không biết phải làm gì
Mạnh Vũ Huyên giẫm lên giày cao gót, mặt lạnh băng đi tới: "Tịch Thiên Dạ, ngươi không thấy chỗ bên cạnh của Cố Vân luôn luôn trống không cho tới bây giờ à, tại sao lại không có ai ngồi, bởi vì không người nào dám tới ngồi cả. Cho dù đây ngày đầu tiên ngươi đi học, nhưng chỗ bên cạnh một đại mỹ nữ của giảng đường lại không có ai, ngươi không cảm thấy thật khó hiểu sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, trong lớp chỉ có ngươi có sắc đảm đó. Ngươi thật là ngu xuẩn, ta khuyên ngươi đừng cố chấp, Cố Vân không phải người mà ngươi có thể nhúng chàm."
Một khi một người cảm thấy ghét một người khác, lúc nào nhìn người đó cũng không vừa mắt. Lúc này ở Trong mắt Mạnh Vũ Huyên, Tịch Thiên Dạ chính là tên luôn luôn trông chờ để lôi kéo Cố Vân.
Những người khác trong lớp thấy Mạnh Vũ Huyên nói như thế, nhất là hai người lúc trước có quan hệ yêu nhau, tất cả lập tức cười phá lên.
"Các ngươi đừng nói nữa, Tịch Thiên Dạ có lẽ phương diện khác không được, nhưng năng lực thông đồng với nữ nhân khác rất tốt, chẳng những U Lan Tư lão sư luôn luôn coi trọng hắn, ngay cả một đại mỹ nữ như Mạnh Vũ Huyên lúc còn nhỏ cũng đã bị hắn lừa gạt một lần, hiện tại lại có ý đồ với Cố Vân, thật là ông cụ thắt cổ, chán sống."
"Hắn cũng không nhìn lại hắn như thế nào mà dám làm như vậy, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
"Ha ha, ta sợ nhất là những người không hiểu được vị trí của bản thân mình."
"Tịch Thiên Dạ, ngươi bỏ đi suy nghĩ ngồi cùng một chỗ với Cố Vân Đi. Ta sẽ đổi chỗ ngồi với một bạn nữ khác, ngươi tới ngồi chỗ của ta đi." Mạnh Vũ Huyên thản nhiên nói.
Nàng đương nhiên không thể ngồi chung một chỗ với Tịch Thiên Dạ, cho dù nàng không phản đối, Trần Bân Nhiên cũng sẽ giết hắn. Cho nên chỉ có thể sắp xếp lại chỗ ngồi một chút, để cho Tịch Thiên Dạ ngồi cùng một nam sinh khác
Tịch Thiên Dạ chậm rãi khép lại "thần văn cấu tạo cơ sở dạy học quyển》, ngẩng đầu liếc xéo Mạnh Vũ Huyên, mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi thật phiền phức."
"Ta thật phiền phức? Nếu như ta không giúp ngươi thì ngươi hãy chờ chết đi."
Trong long Mạnh Vũ Huyên trở nên giận dữ, Tịch Thiên Dạ đối xữ với nàng vô cùng hờ hững cùng lãnh đạm, thái độ này làm cho nàng tức giận không thôi. Tịch Thiên Dạ trước kia không dám lạnh nhạt như vậy với nàng, mặc kệ nàng làm gì sai cũng sẽ chiều theo nàng, cố gắng lấy lòng nàng.
Thái độ hiện tại của hắn, không biết tại sao lại làm cho nàng lại có một sự tức giận nhẹ.
"Các ngươi để ý tới ta làm gì, ta ngồi cùng chỗ với ai, đó chính là quyền tự do của ta, nếu như ai thấy ngứa mắt thì hãy tới đây, ta hầu."
Nói xong, Tịch Thiên Dạ tiếp tục cuối xuống xem quyển sách giáo khoa đó.
Đồ vật ở trong sách rất dễ hiểu, nhưng hắn đọc không phải là để hiểu cái gì cả, mà là để hiểu hơn những thứ ở thế giới này.
"Ngươi dám cậy mạnh ư? Ngươi có biết Hướng Quảng Hi là ai không? Hắn họ Hướng, Hướng ở trong Lan Lăng hoàng thất." Mạnh Vũ Huyên liên tục cười lạnh, thành viên hoàng thất cũng dám đắc tội, Tịch Thiên Dạ ngươi thật là không biết sống chết.
Cố Vân ngạc nhiên nhìn Tịch Thiên Dạ, trong ấn tượng của nàng thì Tịch Thiên Dạ rất khắc khổ và khiêm tốn, cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua hắn lấy giọng điệu này mà nói chuyện với người khác.
"Tịch Thiên Dạ, quyền thế Tiểu vương gia ở Lan Lăng quốc ngươi không thể tưởng tượng nổi, ta khuyên ngươi đừng tự tìm đường chết."
Dương Đại Tráng lạnh lùng ném câu nói tiếp theo rồi xoay người rời đi. Hắn biết, có Cố Vân can thiệp, chuyện này hắn đã không xử lý được rồi, chỉ có thể nói lại với lão đại.
"Ngươi làm ta quá là thất vọng."
Mạnh Vũ Huyên tỏ ra thất vọng và lắc đầu, trở lại chỗ ngồi của mình. Nàng thừa nhận Tịch Thiên Dạ trở nên ưu tú, nhiều lúc làm nàng rất ngạc nhiên, nhưng hắn cũng đã trở nên ngu xuẩn cùng cuồng vọng, không biết trời cao đất dày là gì.
Thời gian lên lớp trôi qua rất nhanh, bây giờ đã tới buổi trưa
Buổi chiều không có lên lớp, hết thảy học sinh đều đứng dậy rời khỏi giảng đường, lục tục ngo ngoe đi ra bên ngoài.
Tịch Thiên Dạ lắc đầu cự tuyệt nói. Học sinh bình thường tu vi rất thấp, không thể tích ngũ cốc, mỗi ngày cần ăn uống để bổ sung sinh mệnh lực trong thân thể.
Nhưng hắn không cần, hắn có khả năng hấp thu một bộ phận linh khí để bổ sung sinh mệnh lực, ăn thức ăn lại làm phiền phức cho hắn.
Trừ khi đó là thỏa mãn dục vọng ăn uống, bằng không thì bình thường hắn không có ăn.
Cố Vân chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng lên, cười một tiếng xấu hổ, nàng không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ sẽ cự tuyệt lời mời này, mà đây là lần đầu tiên nàng mời người khác giới đi ăn.
"Hay để ta đưa ngươi trở về ký túc xá nhé."
Kỳ thật, Cố Vân lo lắng Tịch Thiên Dạ đang đi về thì bị Hướng Quảng Hi chặn đường, cho nên mới chủ động mời hắn ăn cơm, sau đó tiễn hắn về nhà.
Lấy thế lực của Hướng Quảng Hi ở trong học viện, một mình Tịch Thiên Dạ không thể chống lại hắn.
Nguyên nhân của rắc rối hôm nay chính là vì nàng, nếu như không phải nàng để cho Tịch Thiên Dạ ngồi cùng với nàng, hắn cũng sẽ không chọc tới Hướng Quảng Hi.
"Không có gì. Ta xưa nay không sợ bất kỳ kẻ nào, ngươi phải tin tưởng ta."
Tịch Thiên Dạ đương nhiên biết Cố Vân đang suy nghĩ gì, cười rồi khoát tay, một mình rời khỏi giảng đường.
Cố Vân đương nhiên sẽ không yên tâm, lập tức đuổi theo.
Nhưng mà khi nàng chạy ra khỏi giảng đường, Tịch Thiên Dạ đã không thấy bóng dáng, một người sống sờ sờ, nói không thấy liền không thấy, giống như bốc hơi.
"Hắn... Làm sao có thể như vậy được được."
Cố Vân đứng đần mặt ra ở trước cửa giảng đường, lấy tu vi của nàng, lại không có phát hiện được Tịch Thiên Dạ làm sao biến mất trước mặt nàng.
Giờ này khắc này, nàng rốt cục biết được, Tịch Thiên Dạ đã khác lúc trước rất xa rồi. Chẳng lẽ, hắn đã không còn là nam hài luôn cần người khác bảo vệ như trước kia rồi.