Các học viên bên ngoài đại điện ai nấy cũng đều kinh ngạc không thôi, Lưu quang liệt diễm thủ là tông giai cao cấp hoang kỹ, vốn là rất khó tu luyện, tuy rằng người bên ngoài đều cho cho rằng các học viên nội viện đều là thiên tài, nhưng muốn tu luyện một môn tông giai cao cấp hoang kỹ đến trình độ nhập môn, thật sự là rất cực khổ, mà nếu không có sự chăm chỉ khắc khổ tu luyện trong mười năm, thậm chí là mấy chục năm, căn bản là không thể đạt đến trình độ tinh thâm.
"Lưu quang liệt diễm thủ có ưu thế về tốc độ cùng lực phá hoại, tốc độ nhanh như ánh sáng, Tịch Thiên Dạ sẽ không kịp tránh né, chỉ có thể cố gắng đón đỡ. Mà nếu cố gắng đón đỡ thì uy lực của hỏa diễm cũng đủ để hắn cảm thấy tuyệt vọng." Có người than thở nói.
"Là chính Tịch Thiên Dạ hắn tự tìm đường chết, không trách được ai."
Trong mắt Quận chúa Thiên Huân hiện lên vẻ lo âu, trong tất cả tông giai hoang kỹ ở học viện Trường Thương thì Lưu quang liệt diễm thủ được xếp vào hạng đầu, tuy nhiên không dễ tu luyện. Lâm Tiêu lại tu luyện Lưu quang liệt diễm thủ tới cảnh giới tinh thâm như vậy, cho dù là học viên có tu vi tông cảnh 6 tầng cũng không muốn đối địch với hắn, đừng nói Tịch Thiên Dạ vừa đột phá đến tông cảnh, mà bây giờ hắn cũng chỉ có tu vi tông cảnh tầng 1 mà thôi.
Sau khi tu sĩ tu luyện tới tông cảnh, hoang khí trong cơ thể đã có thể chuyển hóa thành sức mạnh có thuộc tính, ví dụ như như hoang khí thuộc tính hỏa diễm, một khi kích phát sẽ bộc phát ra nhiệt độ cực cao, uy lực khá là đáng sợ.
Một khi Lưu quang liệt diễm thủ bắn trúng kẻ địch, nếu kẻ địch có tu vi thấp sẽ bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt, cho dù có tu vi ngang hàng với người thi triển mà bị hỏa diễm công kích trúng, e là cũng không dễ chịu.
Nhưng Tịch Thiên Dạ vẫn sắc mặt hờ hững, vẫn ung dung từng bước tiến vào phạm vi tràn ngập hỏa diễm như vào chốn không người. Mỗi khi hắn bước ra một bước, vị trí hạ chân xuống lại huyền diệu vô cùng. Những bàn tay hỏa diễm đầy trời nhìn như không cách nào tránh né lại không chạm được vào người Tịch Thiên Dạ dù chỉ là góc áo.
"Ngươi tu luyện thân pháp hoang kỹ?"
Lâm Tiêu công kích nhiều lần cũng không có hiệu quả, sắc mặt hơi trịnh trọng.
Thân pháp của Tịch Thiên Dạ rất là huyền diệu, hắn phát hiện vô luận mình truy kích như thế nào đều không đụng tới hắn, giống như một người trên đất đuổi theo chim bay trên trời, căn bản là không đuổi kịp.
"Ngươi tu luyện thân pháp hoang kỹ cũng không tầm thường, tuy nhiên một mực tránh né cũng là vô dụng thôi."
Lâm Tiêu nở nụ cười tàn nhẫn, giẫm chân một cái nhảy lên không trung, một bàn tay khổng lồ đột nhiên vỗ xuống
"La khuyên chưởng."
Ầm!
Một bàn tay hỏa diễm khổng lồ xuất hiện trên không trung, bao trùm phạm vi mười trượng, hỏa diễm đáng sợ tràn ra sóng nhiệt bao phủ bốn phương.
Bàn tay hỏa diễm khổng lồ kia rất giống với bản cải tiến của là lưu quang liệt diễm thủ, không chỉ phạm vi rộng hơn, còn ẩn chứa sức mạnh hỏa diễm đáng sợ.
Đối mặt bàn tay hỏa diễm khổng lồ như thế, bao trùm phạm vi mười trượng, nếu ở trong tình huống bình thường thì không cách nào tránh né.
"Xem ra Lâm Tiêu thật có chút năng lực."
Nguyễn Quân Trác ngồi ở trên ghế mây, khẽ vuốt cằm, đuôi lông mày hơi nhíu lại.
"Lâm Tiêu lại dung nhập La khuyên chưởng vào Lưu quang liệt diễm thủ, thiên phú như thế, xem ra hắn có một tia hy vọng có thể tu luyện Lưu quang liệt diễm thủ đến trình độ đại viên mãn."
Vương Giang Thuận thở dài nói, mặc dù hắn là lão sư của học viện Trường Thương, nhưng chỉ là lão sư ngoại viện mà thôi, so về địa vị cùng thực lực còn không bằng các học viên nội viện. Còn so về thiên phú thì càng cách biệt rất xa, không cùng một cấp bậc.
Hắn cũng từng tu luyện Lưu quang liệt diễm thủ, nhưng lãng phí hết một năm trời cũng không thể nhập môn, cuối cùng không thể không từ bỏ, ngược lại lựa chọn tu luyện một môn tông giai hạ cấp hoang kỹ khá đơn giản.
Tôn Hiểu Vi lạnh lùng liếc Vương Giang Thuận một chút, khuôn mặt không hiện cảm xúc nói: " Có thể tu luyện một môn tông giai cao cấp hoang kỹ đến trình độ tinh thâm, chứng tỏ hắn đã có lý giải sâu sắc về hàm nghĩa của môn hoang kỹ này, như vậy chỉ cần hơi chuyển hóa hình thái công kích một chút, rồi dung nhập vào trong một môn hạ cấp hoang kỹ đơn giản cũng không phải chuyện khó khăn gì."
Nàng cũng đã tu luyện một môn tông giai cao cấp hoang kỹ đến trình độ tinh thâm, tự nhiên có tư cách nói lời này. Chẳng qua nàng cũng than nhẹ một tiếng, đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như vậy, e là Tịch Thiên Dạ không đấu lại.
Cho dù nàng đấu với Lâm Tiêu cũng chỉ có phần thắng là 50:50 mà thôi.
La khuyên chưởng chỉ là một môn phàm giai hoang kỹ tầm thường mà thôi, bất kỳ một tu sĩ phàm cảnh nào cũng có thể tu luyện, môn hoang kỹ này có một cái đặc tính chính là có phạm vi công kích rất rộng, nhưng uy lực lại rất thấp. Nếu là để tu sĩ phàm cảnh triển khai ra, cách không một chưởng vỗ xuống thì sợ là một con gà cũng không giết được.
Loại hoang kỹ có phạm vi công kích rộng như La khuyên chưởng chỉ thích hợp với tu sĩ có tu vi cao dùng để đối phó tu sĩ có tu vi thấp.
Nhưng Lâm Tiêu dung nhập la khuyên chưởng vào lưu quang liệt diễm thủ thì khác, không chỉ có phạm vi công kích rộng của La khuyên chưởng, lại có sức phá hoại to lớn của Lưu quang liệt diễm thủ.
Tịch Thiên Dạ gặp một chiêu như thế, sao có thể trốn? Căn bản không chỗ có thể trốn.
"Ha ha, tu vi Tịch Thiên Dạ không ra gì, nhưng nói đến năng lực tránh né thì đúng là không ai bằng a. Chẳng qua ta cũng muốn nhìn một chút, hắn làm sao tránh thoát được." Có người cười nhạo nói.
"Loại thân pháp hoang kỹ có lợi hại đến đâu, đứng trước sức mạnh tuyệt cũng không đỡ nổi dù chỉ một đòn."
Quận chúa Thiên Huân sốt ruột vô cùng, nếu như bị lưu quang liệt diễm thủ bắn trúng, cho dù Tịch Thiên Dạ không chết cũng sẽ bị trọng thương, sợ là phải nằm ở trên giường mấy tháng trời.
"Tịch Thiên Dạ, ta thừa nhận ngươi có thiên phú cao, nhưng mới vào nội viện liền có ý đồ chiếm cứ số hai thiên giai học xá, ngươi quá tự cao rồi."
Âm thanh lạnh băng của Lâm Tiêu vang lên, lần này hắn ra tay không chút lưu tình. Hơn nữa cho dù hắn muốn lưu tình cũng không làm nổi, có thể dung nhập la khuyên chưởng vào lưu quang liệt diễm thủ đã là không dễ, hơn nữa phạm vi công kích lớn như thế, hắn đã dùng toàn lực, hoang khí trong cơ thể đã tiêu hao chín phần mười, lại muốn thu hồi hầu như là không thể.
Nhưng mà để mọi người khiếp sợ, hoặc nói là một cảnh tượng quỷ dị khó tin xuất hiện.
Tịch Thiên Dạ trực tiếp xuyên qua cái Lưu quang liệt diễm thủ, dường như xuyên qua một tầng giấy vậy, không chịu ảnh hưởng một chút nào, cứ như vậy xuất hiện trên bầu trời, xuất hiện ở trước mặt Lâm Tiêu.
"Ngươi"
Lâm Tiêu khiếp sợ nhìn Tịch Thiên Dạ, đầu óc nửa ngày còn chưa tỉnh táo lại, Tịch Thiên Dạ bị Lưu quang liệt diễm thủ bao trùm lấy, lẽ ra nên chịu đựng sức mạnh hỏa diễm vô cùng vô tận, tại sao lại xuất hiện đột nhiên ở trước mặt hắn.
"Chỉ là một chiêu thức có hoa không có quả, thật sự là quá yếu ớt."
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói, đồng thời đơn giản nhấc một chân lên đá vào ngực Lâm Tiêu, đá hắn bay ra ngoài.
Phù!
Lâm Tiêu rơi đập xuống mặt đất một cách tàn nhẫn, bụi mù tung bay bốn phía, một ngụm máu phun ra, trong nháy mắt sắc hắn trắng xám như giấy vàng, toàn thân xụi lơ vô lực, ngay cả bò lên cũng không làm được.
Một cước của Tịch Thiên Dạ nhìn như chỉ là tùy ý đá một cái, nhưng trong đó ẩn chứa một luồng nội kình rất khủng bố, cỗ nội kình này chui vào trong cơ thể hắn, một đường điên cuồng phá hoại, hắn căn bản không có nào cách chống lại, giống như trang giấy không ngăn nổi bị mũi kim đâm xuyên.
Hắn chưa từng thấy hoang khí nào đáng sợ như thế, luồng hoang khí kia mênh mông lâu dài, dường như vô cùng vô tận, vĩnh viễn sẽ không khô cạn. Hơn nữa tinh túy như bảo thạch, cứng cỏi vô cùng, không gì không xuyên thủng. Nếu so sánh Hoang khí của hắn cùng với nguồn sức mạnh kia, quả thực chính là tinh cương cùng gỗ mục, đừng nói là chống đỡ, chỉ cần chạm vào sẽ tan nát ngay lập tức.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, không chỉ phá hủy hết hoang khí trong cơ thể, hơn nữa toàn thân kinh mạch, toàn bộ lục phủ ngũ tạng cũng bị trọng thương.