- Liễu Thiên Dương, hắn nói sẽ ở trong Ly Hỏa thành một tháng, vì sao phải ở lại một tháng? Chắc chắn hắn là một trong những người cạnh tranh Thần Nguyên! Với tu vi Thú Mạch cảnh đệ cửu trọng của hắn có lẽ là người có hy vọng nhất.
Gà con siêu khó chịu với thiếu niên kia, đặc biệt là gã cướp mất Viêm Hoàng lệnh của Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh rực cháy nhiệt huyết nói:
- Ngươi nói đúng, chắc chắn Liễu Thiên Dương ở trong Hỏa Lăng sơn, tỷ tỷ Liễu Khanh của hắn và phụ thân của ta cũng sẽ theo hắn vào. Vui rồi đây.
Tiểu Hoàng Kê càu nhàu:
- Phụ thân của ngươi làm ăn cái kiểu gì vậy? Đầu tiên là tặng Viêm Hoàng lệnh cho Liễu Thiên Dương, giờ mang hắn vào, giúp hắn tìm Thần Nguyên. Không lẽ Liễu Thiên Dương mới là nhi tử của hắn?
Gà con nói rất có lý, hiện thực buồn cười vậy đấy. Phụ thân đuổi nhi tử ra khỏi nhà, tặng tất cả cho người ngoài.
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Trước kia hắn hay vào Hỏa Lăng sơn, trên đời này người quen thuộc Hỏa Lăng sơn nhất chính là hắn. Ngươi đoán xem có khi nào Liễu Khanh vì lấy Viêm Hoàng lệnh và Thần Nguyên cho đệ đệ nên mới chịu gả cho Lý Viêm Phong?
- Rất có thể.
Lý Thiên Mệnh đứng dậy:
- Ta đã nhìn thấu, đúng là vĩ đại.
Hắn nhìn phương hướng mà Khương Phi Linh chỉ cho:
- Nếu đúng vậy thì ta càng phải lấy đi Thần Nguyên, cho ngươi giỏ tre múc nước công dã tràng, Lý Viêm Phong!
Lý Thiên Mệnh không biết nên nói cái gì, hắn không tin trên đời có phụ thân nào khác quái thai giống như Lý Viêm Phong.
- Còn Liễu Thiên Dương nữa, Viêm Hoàng lệnh thuộc về ta, lần này ta sẽ tự tay lấy nó về!
Sau khi lập lời thề, một người một gà không dừng lại, trực tiếp xuất phát, nghênh tiếp chiến đấu!
Lý Thiên Mệnh phát hiện Khương Phi Linh chỉ dẫn phương hướng cho hắn không đơn giản là đường đến Thần Nguyên.
Dọc đường đi, mãnh thú ngủ đông, sâu độc lúc nhúc, chứng minh đây là nơi hội tụ linh khí, chỗ Linh Túy mọc.
Nhiệt độ trong Hỏa Lăng sơn rất cao, quanh năm bị mặt trời chói chang chiếu rọi, cỏ cây hấp thu linh khí mặt trời nên hình thành Linh Túy đa số là linh khí lửa.
Bởi vậy chốn này là thiên đường của Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng.
Mười ngày tiếp theo Lý Thiên Mệnh luôn đi về một hướng, tạm thời không tìm được Thần Nguyên nhưng thấy nhiều Linh Túy thiên văn màu cam.
Ví dụ như có ba gốc Hỏa Linh Chi, cộng thêm Hỏa Phần Quả, Lưu Diễm Diệp, toàn là Linh Túy có thiên văn màu cam.
Lý Thiên Mệnh và gà con vừa tìm Thần Nguyên vừa ăn sống Linh Túy để tu luyện. Trong lòng núi tuy ẩn giấu nguy hiểm, thỉnh thoảng bị mãnh thú đánh lén nhưng hiệu quả cũng khá lớn.
Ngày thứ mười từ sau khi chia tay với Thanh công chúa và Khương Phi Linh, Lý Thiên Mệnh cùng Tiểu Hoàng Kê đột phá đến Thú Mạch cảnh đệ lục trọng.
Về cảnh giới thì hắn đã vượt qua Lý Tuyết Kiều, sắp bắt kịp Lý Tử Phong.
Lý Thiên Mệnh thầm cảm khái:
- Tốc độ tu luyện thế này nhanh đến vượt sức tưởng tượng, nhớ năm xưa từ khi mình bắt đầu tu luyện đến Thú Mạch cảnh đệ lục trọng phải mất vài năm trời.
Mọi thứ đều nhờ Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng, từ khía cạnh khác chứng minh khác biệt giữa Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng và chim đại bàng bốn cánh vàng.
- Quả trứng thứ hai vẫn đang rung rinh, nhưng nhóc con này hơi lười, tới bây giờ chưa chịu nở trứng.
Lý Thiên Mệnh luôn quan sát tình hình trong không gian bản mệnh, gà con lông tơ mạnh mẽ làm hắn tràn ngập mong đợi với Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thứ hai.
- Mấy ngày nay tìm được nhiều Thanh Linh Thảo.
Thanh Linh Thảo không phải Linh Túy quý hiếm gì. Lý Thiên Mệnh vào sâu trong Hỏa Lăng sơn, rất dễ bắt gặp Thanh Linh Thảo, hắn hái ba mươi mấy gốc cây, gói cất kỹ.
- Ra khỏi nhà hơi lâu, đã tìm được Thanh Linh Thảo rồi, chờ tìm thấy Thần Nguyên sẽ về ngay.
Vì Tiểu Hoàng Kê tỏ ra vô cùng khao khát Thần Nguyên nên Lý Thiên Mệnh quyết định tìm kiếm lâu hơn trong Hỏa Lăng sơn.
- Linh Nhi đã chỉ phương hướng này cho mình, chỉ cần đi tìm thì chắc chắn sẽ tìm thấy nơi đặc biệt ẩn giấu Thần Nguyên.
Đó là một thiếu nữ kỳ diệu, Lý Thiên Mệnh tin tưởng trăm phần trăm vào nàng.
Ngày thứ hai sau khi đột phá Thú Mạch cảnh đệ lục trọng, một hồ nước đập vào mắt Lý Thiên Mệnh.
Đứng ở ven hồ có thể trông thấy mặt hồ bốc hơi nóng, vươn tay chạm vào, hơi ấm khá cao, người thường không tu luyện mà bước xuống chắc chắn sẽ phỏng da.
Hồ nước đặc biệt vừa lúc nằm trên đường Khương Phi Linh chỉ dẫn, đây là chỗ đặc biệt nhất mà Lý Thiên Mệnh gặp phải từ lúc lên đường tìm kiếm, nên hắn quyết định lặn xuống hồ xem sao.
- Cẩn thận chút, ta cảm giác trong hồ có thứ đáng sợ, dù Thần Nguyên thật sự có ở đây cũng sẽ tràn đầy thử thách.
Tiểu Hoàng Kê khinh thường nói:
- Đồ nhát gan, chậc chậc, không biết đến bao giờ ngươi mới thần dũng như gia được.
Sự thực chứng minh gà con khoác lác, vừa lặn xuống hồ nước nóng bỏng nó liền trốn vào ngực áo Lý Thiên Mệnh, chỉ dám ló đầu nhỏ ra hồi hộp quan sát bên ngoài.
Nước hồ hơi đục nên khó thấy rõ tình hình đáy hồ, nhưng Lý Thiên Mệnh vui mừng phát hiện tầm mắt của con mắt trong lòng bàn tay trái vẫn rõ ràng, dù hồ nước có nhiều tạp vật.
Nói thật thì nếu tháo mảnh vải quấn cánh tay ra sẽ thấy tay trái của hắn trông rất ngầu, khí chất vốn nho nhã tăng thêm ba phần bá đạo và yêu dị. Nếu tay phải cầm thêm thanh Huyết Hỏa Thứ đi trong bóng đêm thì hắn như người gặt linh hồn.
Lý Thiên Mệnh đã lặn xuống đáy hồ, nhiệt độ càng cao, nhiều tảng đá bị đốt đỏ, nghĩa là dưới hồ nước có địa mạch dung nham, hèn gì linh khí lửa đậm đặc như vậy.
- Xem rõ mồn một.
Lý Thiên Mệnh phỏng chừng người khác lặn xuống ở vị trí như hắn sẽ không thấy rõ bằng hắn. Đôi mắt trên đầu như vải đen che kín, Tiểu Hoàng Kê cũng không nhìn thấy gì, nhưng mắt trên bàn tay trái thấy rõ hoa văn trên tảng đá ở đáy hồ.
Hắn tìm sơ nửa hồ nước.
Lý Thiên Mệnh đột nhiên đẩy mấy tảng đá dưới hồ sang bên, thấy sâu ở đáy hồ có một miệng giếng:
- Đây là cái gì?
Miệng giếng được đúc bằng kim loại thanh đồng, tràn ngập dấu vết năm tháng.
Một miếng đá thanh đồng lấp kín miệng giếng không chừa kẽ hở, không có cách nào chui xuống giếng.
Quan trọng là miệng giếng nằm ở vị trí ẩn khuất, nếu Lý Thiên Mệnh không có con mắt thứ ba, người bình thường đến đây rất khó tìm thấy miệng giếng này.
Tiểu Hoàng Kê nghe hắn miêu tả xong không kiềm được tưởng tượng lung tung:
- Giếng bị phong kín, có khi nào giấu kho báu gì không?
Lý Thiên Mệnh chỉ miếng đá thanh đồng lấp miệng giếng:
- Ngươi nhìn chỗ này xem, hình như có một lỗ khóa.
Tiểu Hoàng Kê càu nhàu:
- Nhìn cái quái gì? Gia có thấy được đâu?
Lý Thiên Mệnh lại gần nghiên cứu, hắn đoán chỗ lõm vào là lỗ khóa, nếu tìm được chìa khóa thì sẽ mở miệng giếng được.
Lý Thiên Mệnh suy đoán:
- Có khi nào Thần Nguyên nằm ở bên trong? Vậy lo tìm chìa khóa đã, không chừng nó nằm ở đâu đó trong hồ nước.
Lý Thiên Mệnh tạm ghi nhớ vị trí này. Hồ nước rất lớn, còn hai phần ba chưa tìm kiếm, nên hắn tiếp tục lặn và sưu tầm khu vực khác.
Qua khoảng một khắc đồng hồ, Lý Thiên Mệnh chợt phát hiện ánh sáng lóe lên từ giữa hồ.
Hắn bơi nhanh qua, xem kỹ thì thấy một cục đá dài nằm trên tảng đá to.
Cục đá tỏa ánh huỳnh quang, Lý Thiên Mệnh cảm nhận hơi thở kỳ diệu tạo hóa thiên địa từ cục đá.
Lý Thiên Mệnh kích động kêu lên:
- Chìa khóa!
Cùng lúc đó, Tiểu Hoàng Kê thốt ra hai chữ khác:
- Thần Nguyên!
Lý Thiên Mệnh khẳng định:
- Là sao? Hình dạng cục đá này khớp với chỗ lõm vừa rồi, nó là chìa khóa miệng giếng!
Tiểu Hoàng Kê kích động nói:
- Vớ vẩn, nó vốn là Thần Nguyên! Ta đã ngửi được mùi, chẳng lẽ ta không phân biệt ra Thần Nguyên?
- Chắc chắn không?
Lý Thiên Mệnh quan sát kỹ hơn, phát hiện cục đá đúng là cho cảm giác Thần Nguyên giống miêu tả trong sách. Hắn còn tưởng rằng Thần Nguyên giấu rất sâu, có lẽ nằm dưới miệng giếng, không ngờ nó được đặt ngang nhiên tại đây.
Tiểu Hoàng Kê nói:
- Đương nhiên chắc rồi, mau mang đi!
Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:
- Dù nó là Thần Nguyên nhưng ta khẳng định nó cũng là chìa khóa miệng giếng, không chừng đáy giếng còn có thứ khác.
Tiểu Hoàng Kê nói:
- Dễ thôi, lấy Thần Nguyên đi trước rồi thử cách khác.
- Tốt!
Lý Thiên Mệnh khóa chặt mục tiêu, nhưng hắn trực giác không ổn, vì cảm thấy quá trình tìm kiếm Thần Nguyên quá đơn giản.