Nói thật ra hễ là Ngự Thú Sư song sinh thì đều là siêu thiên tài nổi tiếng lừng lẫy, từ khi sinh ra đã nhận mọi sự chú ý.
Vừa sinh ra đã có hai con thú bản mệnh đúng là khiến người hâm mộ.
Lý Thiên Mệnh cũng từng hâm mộ, hắn không ngờ có ngày mình cũng sẽ trở thành Ngự Thú Sư song sinh.
Quan trọng hơn nữa là hắn còn chín quả trứng chưa nở, nếu ấp trứng hết thì thành Ngự Thú Sư sinh mười.
Khái niệm này rất đáng sợ, Lý Thiên Mệnh không dám tưởng tượng tiếp.
Dù sao trong thiên địa có truyền thuyết Ngự Thú Sư sinh ba, nhiều nhất là sở hữu ba con thú bản mệnh, hơn nữa đó chỉ là truyền thuyết, hoàn toàn không có căn cứ.
Mười con thú bản mệnh là khái niệm gì? Không ai dám tưởng tượng.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là huyết mạch của Lý Thiên Mệnh sẽ bị mười con thú bản mệnh cải tạo, lực lượng của hắn là lượng bình quân của mười con thú bản mệnh.
Đây là sức hấp dẫn của hệ thống tu luyện cộng sinh, càng nhiều thú bản mệnh, có phẩm cấp càng cao thì Ngự Thú Sư chắc chắn càng thiên tài.
Lý Thiên Mệnh chú ý nhiều, tìm hiểu nhiều về Ngự Thú Sư song sinh bởi vì Lâm Tiêu Đình là một vị Ngự Thú Sư song sinh, thiên phú của gã nổi tiếng vì có hai thú bản mệnh.
Lý Thiên Mệnh sửa sang lại bốn môn chiến quyết, chuẩn bị đi tính tiền:
- Con đường báo thù bắt đầu từ giây phút này!
Chặng đường tiếp theo sẽ tràn ngập máu tanh, quan trọng hơn nữa là hắn phải khiêu chiến từng bước một.
Mộc Tình Tình cũng ở trong thành trì này, bốn năm trước hai người kết bạn đi tới Diễm Đô, Lý Thiên Mệnh từng cho rằng đó là ngày tháng đẹp nhất.
Hai người kết bạn thi vào điện, giúp đỡ nhau trong lúc thi.
Lý Thiên Mệnh khi đó chưa từng nghĩ sẽ có ngày như vậy, nữ nhân mà hắn tin tưởng nhất vì leo lên cao, vì cám dỗ Lâm Tiêu Đình mà cho hắn đòn đánh trí mạng nhất.
Nên Lý Thiên Mệnh hận Lâm Tiêu Đình, cũng hận Mộc Tình Tình.
Hắn là loại người phân rõ yêu và hận, hắn không phải thánh nhân, hắn sẽ không che giấu mục đích của mình.
Hắn trở về Diễm Đô vì muốn dồn hai người này vào chỗ chết, tuyệt đối không có đường thương lượng!
Chỉ có làm như vậy hắn mới xứng đáng với huynh đệ ruột thịt cùng hắn lớn lên bên nhau, cùng kề vai chiến đấu mười mấy năm: Kim Vũ.
Có lẽ nó không hoạt bát tinh nghịch như Tiểu Hoàng Kê, cũng chẳng có thiên tư ngút trời gì, nhưng Lý Thiên Mệnh từng giây từng phút khắc ghi món nợ đã thiếu nó đời này.
Mọi chuyện phát sinh vào đêm mưa to giàn giụa đó, mỗi cọng lông chim bị nhổ từ người Kim Vũ là con dao nhuộm lửa giận và thù hận trong Lý Thiên Mệnh.
Đang ở Tinh Thần Thiên Cung bỗng làm hắn nhớ hai người kia, Lý Thiên Mệnh đứng lại tại chỗ, mắt tràn ngập sát khí.
Ba năm, hắn trở về Diễm Đô, hắn đang đứng ở nơi rất gần với bọn họ.
Có lẽ ngày mốt khi thi vào điện là hắn sẽ gặp hai người đó!
Lý Thiên Mệnh đang thẫn thờ bỗng nghe có người kêu tên mình từ phía sau:
- Lý Thiên Mệnh?
Lý Thiên Mệnh xua tan cảm xúc thù hận, quay người lại, không ngờ gặp người quen trong Tinh Thần Thiên Cung.
Sau lưng hắn có một thiếu niên tỏa sáng chói mắt đứng chính giữa nhóm thiếu niên thiếu nữ thanh xuân rực rỡ, gã nhìn Lý Thiên Mệnh từ trên xuống dưới.
Gã là thái tử gia của Tinh Thần Thiên Cung, tiểu nhi tử của Thần Thánh, Thần Diệu, hôm qua họ mới gặp trong Thần Cung.
Lý Thiên Mệnh còn nhớ hôm qua khi gặp mặt hình như thiếu niên không kêu tên hắn:
Một tiểu cô nương thanh tú xinh đẹp đứng cạnh Thần Diệu lên tiếng:
- Ta biết nhiều sự tích của Lý Thiên Mệnh, xem như một danh nhân trong Diễm Đô. Đương nhiên, nếu ngươi không trở lại thì mọi người sắp quên mất rồi.
Một thiếu niên tóc ngắn vóc dáng vạm vỡ cao to hơn hai thước cười khẩy nói:
- Dĩnh Nhi, đừng nói thẳng như thế, khiến huynh đệ cặn bã Thiên Mệnh của chúng ta xấu mặt thì không hay đâu. Người ta khó khăn lắm mới phồng lên can đảm trở về mất mặt.
Những người này nhỏ tuổi hơn Lý Thiên Mệnh, ba năm trước bọn họ đều là nhóc tì giống như Liễu Thiên Dương. Không ngờ bọn họ đều nghe mấy tin đồn bậy bạ đó, Lâm Tiêu Đình vì bôi đen hắn nên rất chịu khó tuyên dương.
Thần Diệu lắc đầu mỉm cười nói:
- Thần Dĩnh, Thần Đỉnh, đừng trêu chọc người ta, lỡ hắn không chịu nổi nhục nhã định tự sát sẽ đổ lỗi cho các ngươi.
Thần Dĩnh lẩm bẩm:
- Diệu ca ca xem nhẹ hắn quá, ba năm còn chưa chết vì xấu hổ, da mặt dày như cái mo.
Mọi người nghe lời nàng nói đều cười phá lên.
Tiểu nhân như quỷ, con cái danh môn vọng tộc trong Diễm Đô cũng chỉ như thế, đặc biệt là Thần Diệu.
Thần Diệu đến gần Lý Thiên Mệnh, trầm giọng nói:
- Bà già hôm qua là lão nương của ngươi đúng không? Già khú đế, ta nói với ngươi một câu thôi, về sau đừng mang bà ta đi tìm nương của ta. Nhìn bộ dạng nghèo mạt rệp của các ngươi chẳng những làm bẩn Thần Cung của ta còn ảnh hưởng danh tiếng của nương.
Nghịch lân của Lý Thiên Mệnh là tuyệt đối không cho phép có người dùng ngôn ngữ khó nghe nhằm vào Vệ Tịnh. Hắn vốn không mang địch ý gì với thiếu gia Thần Diệu này, nhưng gã thốt ra một câu khiến hắn nhìn chằm chằm vào gã.
Dù gì hắn cũng sẽ tham gia thi vào điện cuộc chiến thứ hạng, gã muốn vào Thiên Phủ, vậy xem như là đối thủ cạnh tranh.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thần Diệu, đôi khi đừng nói quá sớm, nếu không chờ đến lúc đó không kịp hối hận.
Thần Diệu buồn cười hỏi:
- Như thế nào? Ý của ngươi là ta sẽ hối hận đã xem thường mẫu tử các ngươi?
Đám nam nữ trẻ tuổi sau lưng Thần Diệu cười phá lên.
Bọn họ cười cong lưng, xiêu vẹo dựa vào nhau, ánh mắt nhìn Lý Thiên Mệnh như xem trò hề lớn nhất đời.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tùy ngươi hiểu thế nào, tóm lại lo ngậm miệng, mở to hai mắt nhìn xem tiếp theo sẽ phát sinh điều gì.
Tâm thái của Lý Thiên Mệnh rất cao, trào phúng cỡ này chưa đủ mạnh công phá phòng tuyến của hắn.
Cho đến ngày nay, hắn không còn là nam nhân thảm thương bị người ta nhục nhã mấy câu sẽ vật vã đòi sống đòi chết. Trái tim của hắn kiên cường hơn ai khác, hắn cũng hiểu rõ làm bẽ mặt hay báo thù đều phải chọn lúc nóng nhất.
Bây giờ xúc động muốn liều mạng với người này đâu vui bằng đánh bại gã vào khoảnh khắc mọi ánh mắt theo dõi trong cuộc chiến thứ hạng thi vào điện? Cắt đứt khát vọng vào Thiên Phủ của gã mới sướng.
Thần Diệu nhìn Lý Thiên Mệnh như xem đồ ngốc:
- Ngươi đang hạ chiến thư với ta?
Bằng hữu và đám theo đuôi của Thần Diệu sau khi cười lớn tiếng thì đều trợn mắt há hốc mồm.
Thần Dĩnh thương hại nói:
- Tội nghiệp, xem ra đả kích ba năm trước thì hắn bị khùng rồi.
- Diệu ca đoán xem hôm nay tên ngốc này đến Tinh Thần Thiên Cung làm gì? Hắn cầm bốn quyển chiến quyết, không lẽ tới đây ăn cắp?
- Đúng rồi, chỗ này là khu vực chiến quyết cấp Nguyên, chiến quyết rất đắt đỏ, hắn một hơi cầm bốn quyển, chắc chắn là ăn cắp đồ!
Bọn họ không nói đùa, thật sự tin Lý Thiên Mệnh bị kích thích điên rồi.
Nếu không bị điên thì đã không nói lời viễn vông như thế với Thần Diệu.
Thần Dĩnh sốt ruột nói:
- Đừng để hắn ăn cắp đồ, mau lấy lại! Người đâu, đuổi tên trộm này ra Tinh Thần Thiên Cung!
Thần Đỉnh trầm giọng nói:
- Đuổi đi là xong? Dám ăn cắp trong Tinh Thần Thiên Cung thì phải bị đánh no đòn!
Bọn họ cảm thấy chính mình rất thông minh, họ có tư cách nói lời như vậy.
Nhưng ở trong mắt Lý Thiên Mệnh thì đám người trẻ tuổi này thực dụng, kiêu ngạo, trong mắt không có người, con đường tương lai sẽ không đi xa được.