Thần Diệu miệng đầy thô tục, còn Lý Thiên Mệnh mỉm cười khéo léo, cấp bậc giữa hai người đã thể hiện rõ.
Thần Diệu thấy trong ánh mắt nhiều người ngoài có chút thất vọng với tâm trạng táo bạo hiện giờ của gã.
Gã bị thua Lý Thiên Mệnh về mặt này!
Lửa giận trong lòng gã càng đốt cháy dữ dội hơn.
Thần Diệu biết trên chiến trường thì đấu võ mồm không mang ý nghĩa gì, dù Lý Thiên Mệnh nói êm tai cỡ nào, chỉ cần khiến hắn quỳ xuống xin tha là mọi thứ tự sụp đổ ngay.
Người thắng mới có tư cách nói tố chất và giáo dưỡng.
Thần Diệu hét to một tiếng:
- Ra đi!
Sau luồng sáng rực rỡ, thú bản mệnh Lục Tinh Diệu Sư cực kỳ nổi tiếng của gã gầm rống chui ra khỏi không gian bản mệnh.
Lục Tinh Diệu Sư to lớn uy mãnh, tinh thần phơi phới, thánh khiết mà uy nghiêm, có thần uy vua muôn thú.
Khi Lục Tinh Diệu Sư nằm rạp trước mắt Thần Diệu, một người một thú tôn nhau lên như thiên thần giáng lâm.
Đây là thú bản mệnh loài thú chạy hệ tinh thần, có lực lượng khống chế ngôi sao trên trời, hấp thu ánh sao lớn lên, không gian trưởng thành vô hạn.
Lục Tinh Diệu Sư xuất hiện càng biểu minh Thần Diệu khăng khăng muốn nghiền áp đập tan Lý Thiên Mệnh.
Nhìn ánh mắt hung thần của con sư tử đực là biết tâm trạng của Thần Diệu đã ảnh hưởng đến nó.
Nó lom lom nhìn Lý Thiên Mệnh, ngôi sao dâng lên trong mắt nó móng vuốt mạnh mẽ bấu mặt đất, sẵn sàng xông về phía Lý Thiên Mệnh.
Thần Diệu nheo mắt nói:
- Đừng nói với ta là ngươi còn muốn lấy một chọi hai!
Thú Nguyên khổng lồ hội tụ trên người Thần Diệu bắt đầu đè ép Lý Thiên Mệnh.
Mới nãy gã thấy Lý Thiên Mệnh toàn lấy một chọi hai, không gọi thú bản mệnh ra vẫn đánh bại Linh Nguyên cảnh đệ nhị trọng, trông rất uy phong.
Tuyết Lam vốn tưởng Lý Thiên Mệnh vô dụng, nhưng hắn biểu hiện ra khiến nàng bực bội.
Giờ Thần Diệu muốn xua tan bực bội cho mẫu thân.
Cuộc chiến giữa Lý Thư Phàm và Lâm Tiêu Tiêu rất đã mắt, nhưng mọi người vẫn phân tâm chú ý Thần Diệu và Lý Thiên Mệnh giao phong.
Nhiều người thảo luận hai người này có mâu thuẫn riêng tư gì, nếu không biết Vệ Tịnh thì khó đoán ra kết quả.
- Thế thì không được, không thể để ngươi chiếm lợi.
Lý Thiên Mệnh vẫn không gọi ra Tiểu Hoàng Kê vì đụng độ đối thủ không đáng khiến nó ra tay.
Lục Tinh Diệu Sư cuồng bạo mà uy nghiêm, có hơi thở vua muôn thú, nhìn là biết không dễ chọc.
Đã đến lúc cho Tiểu Hoàng Kê ra sân.
Một bé gà non nớt xuất hiện trên vai Lý Thiên Mệnh, thú bản mệnh bí ẩn của hắn rốt cuộc lộ mặt trong cuộc chiến thứ hạng.
Trước đó đa số người chỉ nghe miêu tả về thú bản mệnh của hắn, giờ thấy tận mắt thú bản mệnh non nớt, nhỏ bé, bề ngoài vượt sức tưởng tượng của họ.
Một bé gà con thoạt trông có thể bị trẻ sơp sinh bóp chết, nó lấy đâu ra sức chiến đấu sánh bằng Lục Tinh Diệu Sư?
Một ở trên trời, một dưới đất.
Lục Tinh Diệu Sư nhìn thứ nhỏ bé này cũng thấy buồn cười, sát khí giảm bớt một nửa, trong mắt tràn đầy xem thường.
Có lẽ chỉ mình Thần Diệu biết thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh không nhỏ yếu như bề ngoài.
- Bảo vệ tốt thú bản mệnh của ngươi, đừng để ta một kiếm chặt đứt đầu, ngươi lại khóc ba năm.
Thần Diệu phát hiện nhiều năm qua tu thân dưỡng tính nhưng hoàn toàn mất hiệu quả trước mặt người này, gã cho rằng không cần giữ tu dưỡng khi đối phó loại người này, đập nát đầu chó mới sướng.
Khi nói câu này, Thần Diệu rút thú binh tứ giai Ngân Hà kiếm ra khỏi vỏ.
Đó là thanh trường kiếm màu chàm đậm, mũi kiếm lấp lánh ánh sao, thoạt trông như ngân hà. Phần lưỡi kiếm lấp lóe tia sáng lạnh, thiên văn màu lục như ẩn như hiện. Lực lượng ánh sao chói mắt bắn ra từ thân kiếm khiến người khó mở to mắt.
Tiểu Hoàng Kê vừa đi ra đã bị Thần Diệu trào phúng, với tính tình của nó sao chịu nhịn:
- Lo bảo vệ cậu nhỏ của mình đi, đừng để bị ta cắn đứt, không thì ngươi phải vào hoàng cung làm thái giám.
Nó quyết tâm cắn đứt của quý của Thần Diệu luôn!
Một chú gà con lông tơ vàng xấu xa nhìn dưới phần eo của Thần Diệu, đột nhiên nói tiếng người, khiến nhiều người tâm tình hồi hộp thấy buồn cười.
Thần Diệu thì càng quê quá hóa giận, gã phát hiện trước khi chiến đấu nhục nhã Lý Thiên Mệnh nhiều cỡ nào đều bị bắn ngược về.
Thần Diệu rút Ngân Hà kiếm ra, Lục Tinh Diệu Sư ở bên người cuồng bạo gầm rống.
Lúc này không chiến còn đợi đến khi nào?
Tiểu Hoàng Kê hừngh ực lửa giận nói:
- Huynh đệ, vì nương nhà mình, làm thịt tên mặt trắng nhỏ này!
Không cần Tiểu Hoàng Kê xúi giục thì Lý Thiên Mệnh cũng đã khóa chặt đối thủ.
Tay trái của hắn vận chuyển Thú Nguyên nóng bỏng, Xiềng Xích Lôi Hỏa quấn quanh tay phải, dưới chân tạo chuỗi bóng dáng lửa.
Bên Mộ Uyển vừa tuyên bố bắt đầu quyết đáu thì Lý Thiên Mệnh đã trước tiên xông về phía Thần Diệu.
Hôm nay hắn phải cho Tuyết Lam biết cái gì gọi là nghiền áp!
Có lực lượng Luyện Ngục Chi Nguyên sánh bằng tám, chín Linh Nguyên, có Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng tính chất hơn người bình thường gấp mấy chục lần, hai thứ cộng lại. Tuy Lý Thiên Mệnh là Linh Nguyên cảnh đệ nhất trọng nhưng từ Thú Nguyên bộc phát ra áp chế khiến Linh Nguyên cảnh đệ tam trọng khó chống lại được.
Tức là khi đối chiến với Linh Nguyên cảnh đệ nhị trọng thì Lý Thiên Mệnh chưa thi triển ra lực lượng thật sự.
Trong khoảnh khắc, Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê cùng biến thành bóng lửa, khí thế hung mãnh.
Thần Diệu lạnh giọng châm biếm:
- A, cố ra vẻ ta đây.
Tay gã cầm Ngân Hà kiếm, Lục Tinh Diệu Sư ở bên cạnh, gã tẩm trong ánh sao toát ra vẻ ưu nhã.
Nhưng kiếm chiêu của Thần Diệu không ưu nhã, thi triển chiến quyết cấp Nguyên trung phẩm có sức sát thương rất kinh người.
Lưu Tinh Phi Kiếm Quyết!
Thần Diệu vận dụng Ngân Hà kiếm biến ảo sao băng rơi đầy trời.
Sao băng vạch quỹ tích chói mắt, nhìn như từ trên trời giáng xuống Lý Thiên Mệnh.
Kiếm chiêu huyễn lệ dẫn đến tiếng hò reo.
Vừa giao phong, dường như Thần Diệu đè ép Lý Thiên Mệnh.
Nhưng sự thật có đúng như vậy không?
Giây sau, Xiềng Xích Lôi Hỏa trong tay Lý Thiên Mệnh như con rồng độc, lửa và sét va chạm nhau, sợi xích mấy lần đâm vào kiếm thế của Thần Diệu.
Thần Diệu đạp Thất Tinh Bộ, thân pháp cũng rất lợi hại, nhưng gã đã quên một điều.
Trước lực lượng tuyệt đối thì kiếm chiêu huyễn lệ, binh khí lợi hại đến đâu đều không thể ngăn cản Lý Thiên Mệnh oanh tạc.
Bôn Lôi Cửu Tiên!
Lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh thi triển hoàn chỉnh Bôn Lôi Cửu Tiên này, từ roi thứ nhất đến roi thứ chín tựa như chín tia chớp từ trên trời giáng xuống.
Chát chát đùng đùng!
Mỗi tiếng nổ chói tai vang lên là tiếng binh khí của hai người va chạm.
Mọi người thấy Lưu Tinh Phi Kiếm Pháp có xu hướng áp chế Lý Thiên Mệnh, nhưng sự thật thì ngược lại.
Bôn Lôi Cửu Tiên cuồng bạo khiến chiến quyết của Thần Diệu tan tác, đây là áp chế về mặt lực lượng.
Thú Nguyên của Thần Diệu không ngăn cản Lý Thiên Mệnh được.
Lúc quất roi cuối cùng, Ngân Hà kiếm của Thần Diệu bị đánh bay ra ngoài, hoàn toàn rời tay.
- Sao có thể như vậy?
Trong đợt giao phong vừa rồi, Thần Diệu sâu sắc cảm nhận bị áp chế.
Cùng với lực lượng của Lý Thiên Mệnh tăng mạnh, gã bị áp chế, Ngân Hà kiếm bay khỏi tay mà gã không kịp phản ứng lại, chỉ có gan bàn tay rách một đường cho gã biết đã bị Lý Thiên Mệnh áp chế.
- Không có gì không thể, ngươi quá yếu!
Giây sau, Xiềng Xích Lôi Hỏa như rắn độc quấn quanh người Thần Diệu ba vòng.
Lực lượng khủng bố truyền đến từ Xiềng Xích Lôi Hỏa, Thần Diệu bị siết người hằn vết máu.
Nhưng chưa xong, sức mạnh không thể cưỡng lại kéo Thần Diệu qua, tay phải Lý Thiên Mệnh kéo mạnh làm hai chân của gã tách khỏi mặt đất.
Vèo!
Mọi người ngẩn ngơ trông thấy Thần Diệu bị đánh gục, gã còn bị xiềng xích trói bay lên trời!