- Hành Thần Diệu một trận là đã hoàn thành một nửa mục tiêu hôm nay, nhưng bệnh của mẫu thân rất nặng, vào Thiên Phủ mới là ưu tiên quan trọng nhất. Nên mình phải đánh bại Lâm Tiêu Tiêu!
Lý Thiên Mệnh biết rõ hắn không có đường lui trong trận chiến này, dù phải trả giá đắt cỡ nào, hắn quyết hạ gục đối thủ Lâm Tiêu Tiêu.
Lý Thiên Mệnh không giận chó đánh mèo chuyển thù hận Lâm Tiêu Đình và Mộc Tình Tình lên người Lâm Tiêu Tiêu.
Nói về chán ghét thì hắn càng ghét Thần Diệu hơn, nhưng từ tầm quan trọng chiến đấu thì cuộc chiến tranh cướp đệ tử đệ nhất mới là ưu tiên quan trọng nhất hôm nay.
Nên mặc kệ đối mặt đối thủ thế nào thì Lý Thiên Mệnh sẽ dốc hết sức ra.
Lấy đến vinh diệu đệ tử đệ nhất, xếp hạng nhất Viêm Hoàng bảng mới là tuyên cáo quay về tốt nhất của hắn sau ba năm.
Mẫu thân và Thiên Phủ có mối ràng buộc như thế nào? Lý Thiên Mệnh phải có tư cách vào Thiên Phủ mới thăm dò rõ ràng được.
Trải qua cuộc ám sát này, Lý Thiên Mệnh hiểu rõ rằng Vệ Tịnh không chờ lâu hơn nữa được.
Vệ Tử Côn nói với Lý Thiên Mệnh và Lâm Tiêu Tiêu:
- Các ngươi chuẩn bị đi, một khắc đồng hồ sau cống hiến chiến đấu đẳng cấp cho các vị khách quý.
Một khắc đồng hồ nghỉ lấy sức trôi qua rất nhanh.
Trận chiến đấu này quá quan trọng, nhiều người trẻ tuổi Lôi Tôn Phủ xúm lại gần Lâm Tiêu Tiêu, cổ vũ cho nàng.
Bên Lý Thiên Mệnh chỉ có mỗi mình Mộ Uyển thượng sư, dù sao Vệ Tịnh không tiện xuống dưới.
Mộ Uyển vỗ vai hắn:
- Nói sao thì đã đi đến bước này, trả giá tất cả chứng minh bản thân đi!
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Thượng sư yên tâm, chỉ là một cô bé, giải quyết dễ như chơi.
Mộ Uyển thượng sư trợn trắng mắt:
- Ha ha, người tự tin mà quen miệng thổi phồng giống như ngươi thường thua thảm hại trong trận chiến then chốt nhất. Xem ra ngươi không rõ Ngự Thú Sư song sinh khó đối phó cỡ nào.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Người còn là thượng sư của ta không? Sao cứ nâng người khác lên, đạp ta xuống như thế? Ta muốn đổi lớp, muốn làm người bẽ mặt!
Thật ra Lý Thiên Mệnh biết rõ, ba năm trước hắn đụng phải Lâm Tiêu Đình cũng là Ngự Thú Sư song sinh.
Nhưng khi đó chênh lệch quá lớn, một mình Lâm Tiêu Đình thoải mái hành cả hai, không cần thú bản mệnh ra tay.
Mộ Uyển liếc xéo, quyến rũ khiến người toàn thân tê dại:
- Cứ đổi đi, ngươi nỡ bỏ được sao?
- Đương nhiên không nỡ.
Dù sao đây là người duy nhất ủng hộ hắn trong này, trừ mẫu thân và Lý thẩm ra.
Đã đến giờ, không khí căng thẳng bao phủ toàn trường.
Lý Thiên Mệnh nhắm mắt lại, cảm nhận Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng rực cháy cuộn trào trong người, toàn thân hắn như bốc cháy.
Lý Thiên Mệnh chợt cảm giác ánh mắt khác lạ.
Ánh mắt kia khiến tim hắn rung lên, vì đã ba năm rồi không cảm nhận ánh mắt đó nữa.
Khi Lý Thiên Mệnh mở mắt ra, đập vào mắt là thiếu nữ mặc váy trắng đứng cạnh Lâm Tiêu Tiêu.
Thiếu nữ váy trắng tóc dài ngang eo, váy dài bay bay. Gió nhẹ thổi qua, làn váy hơi đung đưa, da thịt trắng nõn tỏa sáng dưới tia nắng ấm.
Nàng, rốt cuộc xuất hiện.
Giờ khắc này, Lý Thiên Mệnh bỗng nhớ lại ngày hai người gặp nhau.
Ngày đó họ lấy được Viêm Hoàng lệnh, từ thành trì của mình đi tới Diễm Đô.
Ngày đó vì nàng quá xinh đẹp nên đụng phải lưu manh, nàng một chọi hai.
Trong núi hoang rừng vắng, mắt thấy nàng sắp đánh thua, để lại ám ảnh thê thảm cả cuộc đời, Lý Thiên Mệnh như thiên thần giáng trần xuất hiện ngay lúc đó.
Khi ấy Lý Thiên Mệnh nghĩ rằng trên đời sao lại có thiếu nữ xinh đẹp đến vậy.
Con tim hắn rung động.
Trải qua chiến đấu không sợ chết, hai người liên hợp đánh gục kẻ địch, cũng là lúc Lý Thiên Mệnh mình đầy thương tích.
Là nàng cõng hắn đến trấn nhỏ gần đó tìm đại phu, đêm đó Lý Thiên Mệnh đổ máu quá nhiều đã hôn mê, hắn chỉ cảm nhận ngực nàng ấm áp.
Rồi hai người phát hiện trong tay đối phương đều có Viêm Hoàng lệnh, rồi cùng nhau đi Diễm Đô.
Dọc đường đi Lý Thiên Mệnh vụng về chọc cười, nàng đều sẽ mỉm cười với hắn.
Có lẽ vì nàng rất biết ơn Lý Thiên Mệnh đã cứu mạng, có lẽ bị lòng can đảm của Lý Thiên Mệnh cảm động, khi hai người cùng nhau đậu vào điện, cái đêm họ thật sự trở thành đệ tử Viêm Hoàng học cung, Lý Thiên Mệnh hôn lên bờ môi son như ánh trăng ngát hương hoa.
Từ đó hai người yêu nhau.
Từ đó về sau, lần đầu tiên Lý Thiên Mệnh biết yêu, hắn làm tất cả vì nàng, thậm chí tặng cho nàng nhiều tài nguyên tu luyện của mình.
Lý Thiên Mệnh thật sự cho rằng nàng là bến đỗ đời này của mình, là người sẽ nắm tay hắn đi đến cuối đời.
Họ nắm tay nhau một năm, đi qua nhiều mưa gió, Lý Thiên Mệnh không thể nào quên ký ức từng ngày.
Mỗi câu nàng nói, mỗi ánh mắt nụ cười thường bỗng nhiên hiện ra trong đầu hắn.
Khi nàng sợ hãi, khi nàng vui vẻ hắn đều làm bạn cạnh nàng.
Hai người còn ước hẹn sau này thành thân sẽ sinh mấy đứa con.
Khi ấy, sự cố gắng là phẩm chất tốt nhất của nàng.
Nàng tu luyện còn khắc khổ hơn Lý Thiên Mệnh, vì gia đình của nàng không được tốt như người ta.
Nàng cũng là nữ nhi của thành chủ Thần Phong thành, nhưng mẫu thân là tỳ nữ của phu nhân, sinh ra nàng rồi bị trả thù chết. Phụ thân che chở nàng sống sót, nếu không phải có thiên phú cao thì nàng đã chết không biết bao nhiêu lần.
Nhưng đôi khi đời nực cười vậy đấy.
Người hắn tin tưởng nhất, hắn tự nhận là hiểu biết nàng hơn bất cứ ai.
Nhưng khi nàng tuyệt tình đâm dao vào người hắn, trái tim Lý Thiên Mệnh bị giày vò, vết thương đau đớn còn hơn người bị đao kiếm chém.
Lý Thiên Mệnh nghĩ rằng nếu hắn không nói cho nàng biết mình lấy được chiến hồn Thánh Thú thì phải chăng hai người có thể cùng nhau đi dài lâu hơn?
Ông trời không cho Lý Thiên Mệnh cơ hội nghiệm chứng đáp án này.
Ba năm sau, hắn trở về, nàng đứng bên Lôi Tôn Phủ ủng hộ đối thủ của hắn, cùng một vạn người, mười vạn người đứng ở mặt đối lập với Lý Thiên Mệnh.
Nàng nhẹ nhàng xuất hiện, ánh mắt hờ hững nhìn Lý Thiên Mệnh như đang xem người qua đường, dường như nam nhân này chưa từng gợi lên sóng gợn trong sinh mệnh của nàng.
Ngay từ đầu nàng đã ở chỗ Lôi Tôn Phủ nên thấy hết mọi chuyện diễn ra trong hôm nay.
Mãi khi hắn sắp đấu với Lâm Tiêu Tiêu thì nàng đi ra.
Nàng đứng bên cạnh Lâm Tiêu Tiêu, ủng hộ muội muội của người yêu hiện giờ.
Năm đó khi mới đến Diễm Đô, hai người xứ lạ nương tựa nhau trong chỗ này.
Ba năm không gặp, thoạt trông nàng đã thành thiếu nữ Diễm Đô, trở thành chủ nhân nơi này.
Lý Thiên Mệnh không muốn cảm khái, không muốn dùng bi tình che giấu thù hận trong lòng mình.
Nàng phản bội hắn, Lý Thiên Mệnh có thể chịu đựng được. Nhưng nàng cùng Lâm Tiêu Đình tàn nhẫn giết chết Kim Vũ, cướp đi chiến hồn Thánh Thú, mối thù này hắn suốt đời khó quên, suốt kiếp khó nguôi ngoai.
Gặp lại nàng, dường như vết thương lòng lại rách toạc ứa máu, máu che mờ mắt Lý Thiên Mệnh.
Hắn vốn tưởng mình sẽ không điên cuồng trong trận chiến với Lâm Tiêu Tiêu.
Nhưng khi nàng đứng cạnh Lâm Tiêu Tiêu khiến mắt Lý Thiên Mệnh bị sắc đỏ bịt kín.
Lâm Tiêu Tiêu cũng thành ngòi nổ thù hận và giận dữ của Lý Thiên Mệnh.
Ai đều biết câu chuyện giữa hai người, câu chuyện giả dối mà nàng và Lâm Tiêu Đình tạo dựng.
Trong câu chuyện đó, Lý Thiên Mệnh là tên hề, nên khi hai người gặp nhau trước mặt công chúng thì mọi thứ trở nên rất thú vị.