Bọn họ càng không làm gì được Lý Thiên Mệnh bây giờ, họ phải thừa nhận rằng trận chiến sau ba năm trở lại, hắn đánh bại Thần Diệu, nghiền áp Lâm Tiêu Tiêu, mỗi trận chiến đấu đều rất đặc sắc.
Lý Thiên Mệnh thành công dùng biểu hiện của mình khiến mọi người Diễm Đô hoàn toàn thay đổi cái nhìn.
Bây giờ bọn họ không thể lấy chuyện ba năm trước cười nhạo Lý Thiên Mệnh nữa, đây đã là ý nghĩa lớn nhất của trận chiến này.
Với Lý Thiên Mệnh thì còn ý nghĩa quan trọng hơn nữa, đó là: Làm mẫu thân vui vẻ và hạnh phúc.
Lý Thiên Mệnh biết Vệ Tịnh sẽ thấy tự hào vì biểu hiện hôm nay của mình, chắc tâm tình hiện giờ của mẫu thân vui vẻ nhất trong chiến trường Viêm Hoàng.
Vệ Tịnh càng vui thì sắc mặt của Tuyết Lam càng đen hơn. Tưởng tượng lúc này Tuyết Lam đang tức run người là lòng Lý Thiên Mệnh càng sung sướng.
Quả nhiên, chỉ có thành cường giả mới có tư cách sướng.
Quan trọng nhất là Mộc Tình Tình đứng gần sân, nhìn rõ mọi thứ trong đối chiến.
Mộc Tình Tình tràn ngập niềm tin vào Lâm Tiêu Tiêu, ở trong mắt nàng thì huynh muội Lâm Tiêu Tiêu là tồn tại cao quý cả đời Lý Thiên Mệnh không cách nào với tới.
Giờ Lý Thiên Mệnh vực dậy, tự mình đánh bại Lâm Tiêu Tiêu siêu giỏi trong mắt Mộc Tình Tình, nàng còn có thể giữ bộ mặt bình tĩnh như không xem tiếp sao?
Đáp án đương nhiên là không.
Lý Thiên Mệnh thấy có một khoảnh khắc biểu tình của Mộc Tình Tình cực kỳ khó coi, ngón tay thuôn dài kia thậm chí siết chặt váy dài, mắt của nàng dữ tợn như ba năm trước, nhưng thêm phần khó tin, sợ hãi.
Mộc Tình Tình không sợ thực lực hiện tại của Lý Thiên Mệnh mà sợ hắn như thế này, hắn biết sự thật ba năm trước sẽ mang đến ảnh hưởng khiến nàng bất an cho cuộc sống tốt đẹp hiện giờ của nàng.
Thấy Mộc Tình Tình lộ ra biểu tình như thế, Lý Thiên Mệnh bật cười, hắn cũng yên lòng.
Hắn muốn nói với Mộc Tình Tình rằng: Đây mới chỉ là bắt đầu, tiếp theo chúng ta sẽ chơi từ từ.
Bọn họ nhổ từng cọng lông chim của Kim Vũ, giờ Lý Thiên Mệnh cũng muốn từng nhát đao cắt xuống dù là thân thể hay linh hồn!
- Kim Vũ, chờ chút nữa, một chút nữa thôi, ta sẽ cho ngươi nhắm mắt yên nghỉ, cho ngươi uống máu của họ!
Trái tim Lý Thiên Mệnh như bị lửa đốt.
Kết quả chiến đấu phù hợp quy tắc của Viêm Hoàng học cung nên năm điện chủ không thể nói gì thêm.
Đặc biệt là Phượng Hoàng Điện Chủ Vệ Tử Côn, đệ tử đệ nhất ra từ Phượng Hoàng Điện là niềm vinh dự.
Vệ Tử Côn tuyên bố trước công chúng đại cục đã định:
- Mọi người đều trông thấy kết quả rồi, có lẽ mọi người bất ngờ nhưng không có mưu mẹo gì trong cuộc chiến này. Cho nên ta đại biểu Viêm Hoàng học cung chúc mừng Lý Thiên Mệnh, ngươi là đệ tử đệ nhất cuộc chiến thứ hạng lần này, cũng sẽ trực tiếp vào Thiên Phủ tu hành, trở thành đệ tử Thiên Phủ!
Lời tuyên bố cắt đứt tâm tình bất mãn của nhiều người.
Tiếp theo cuộc chiến thứ hạng còn điều chỉnh một số chi tiết, nhưng đã chọn ra đệ tử đệ nhất thì hết cái hay để xem rồi.
Có thể nói cuộc chiến thứ hạng kịch liệt đã hạ màn.
Lâm Tiêu Tiêu bất chấp hụt hẫng vì thua trận, nàng vội đưa hai con thú bản mệnh vào không gian bản mệnh, chúng ta cần được chữa trị và tĩnh dưỡng khỏe lại.
Lâm Tiêu Tiêu thẫn thờ hụt hẫng, đánh thua trên chiến trường chính thức, đương nhiên trong lòng nàng khó chấp nhận, cảm giác thất bại chưa từng có tràn ngập trong lòng.
Lâm Tiêu Tiêu trở về bên cạnh Mộc Tình Tình, nàng rất cần được an ủi:
- Tình Tình tỷ.
Nhưng Lâm Tiêu Tiêu phát hiện Mộc Tình Tình nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm, ánh mắt không hiền hòa như ban đầu.
Lúc này Mộc Tình Tình mới để ý thấy Lâm Tiêu Tiêu, kéo nàng lại gần mình, nhẹ vuốt lưng nàng:
- Tiêu Tiêu, không sao, có ca ca của muội và Lôi Tôn Phủ ở, không lâu sau muội vẫn có thể vào Thiên Phủ. Trận chiến này không ảnh hưởng tu hành về sau của muội, thua trận này cũng không có gì ghê gớm, dù sao hắn lớn hơn muội nhiều, tu luyện lâu hơn năm năm.
- Ta biết, nhưng ta không muốn thua hắn.
Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy chính mình rất vô dụng, vốn định thay Mộc Tình Tình dạy cho Lý Thiên Mệnh bài học, kết quả bị hắn dạy ngược lại.
Mộc Tình Tình cố gắng khuyên nhủ:
- Tiêu Tiêu, trên đường tu hành phải thấy rõ đối thủ thật sự của mình, đừng dây dưa với loại người này. Dù hắn đánh bại muội nhưng sau này không có tư cách trở thành đối thủ của muội, muội nên có khát vọng xa rộng hơn.
Mộc Tình Tình nói lời này nhưng bản thân nàng có tin tưởng không?
Ngón tay giấu dưới làn váy đã bóp mạnh đến ửng đỏ, nàng cũng không thấy tròng mắt trải rộng tơ máu.
Có lẽ nói như vậy khiến lòng Mộc Tình Tình thoải mái hơn chút, nhớ lại tất cả thủ đoạn Lý Thiên Mệnh đã biểu hiện sau khi ngóc đầu trở lại sẽ làm nàng cực kỳ khó chịu.
Mộc Tình Tình không biểu hiện ra ngoài lòng chán ghét, cực kỳ kiêng dè. Cuộc sống hiện giờ của nàng tốt đẹp như vậy, nhưng nàng biết Lý Thiên Mệnh nắm rõ sự thật ba năm trước rất có thể sẽ phá hoại sự tốt đẹp này.
Không ai biết sát khí trong lòng Mộc Tình Tình đã đậm đến mức nào.
Lúc nãy Lôi Long Chiến Kích bay tới cắm phập trước mũi chân nàng, Mộc Tình Tình biết đây là tín hiệu Lý Thiên Mệnh gửi đến mình.
Lần này hắn trở về không đơn giản là quay về Diễm Đô tu luyện.
Mối thù sâu như biển, khi hắn lấy lại vốn liếng thì Mộc Tình Tình không tin hắn sẽ bỏ quên thù hận.
Nói thật ra thực lực hiện tại của Lý Thiên Mệnh không có cơ hội so bì với Mộc Tình Tình khổ tu ba năm trong Thiên Phủ, nàng vượt trên hắn rất nhiều.
Nhưng không hiểu sao hôm nay Lý Thiên Mệnh đánh bại Lâm Tiêu Tiêu, mọi thứ hắn làm vẫn khiến Mộc Tình Tình cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Lâm Tiêu Tiêu phồng lên can đảm nói:
- Ta biết rồi Tình Tình tỷ, trận chiến này sẽ không đánh gục ta, nhưng sẽ có một ngày ta đánh bại hắn!
- Được chứ, ta chờ.
Lâm Tiêu Tiêu mới thề thốt xong chợt phát hiện cái tên đáng ghét đi tới gần chỗ họ.
Hình như hắn quên chuyện đã làm ba năm trước, mặt cười nham nhở.
Giờ hắn là đệ tử đệ nhất được mọi người chú ý, hắn tới nơi này làm cái gì?
Khoe khoang thắng lợi sao?
Lâm Tiêu Tiêu phát hiện mình đã suy nghĩ nhiều, vì Lý Thiên Mệnh lộ biểu tình nghiền ngẫm, híp mắt nhìn Mộc Tình Tình đứng cạnh nàng.
Ba năm rồi không cách nàng gần như vậy, trông nàng chính chắn, có mùi vị phụ nữ động lòng người hơn ba năm trước.
Mộc Tình Tình nói:
- Ngươi đến làm gì? Đánh bại hài tử nhỏ hơn mình năm tuổi chẳng phải chuyện hay ho đáng để khoe khoang!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đúng là không đáng khoe, nhưng ta đến xem ngươi còn chúc mừng ta được như vừa rồi không.
Hủy một người rồi nói mừng cho ngươi làm lại con người mới?
Vậy mà cũng nói được, Lý Thiên Mệnh muốn bắt chước mừng thay nàng.
- Nhà ngươi sao không biết tốt xấu gì hết! Tình Tình tỷ khoan hồng độ lượng rồi mà ngươi còn đến gây chuyện thị phi, nếu không phải ca ca của ta bế quan thì chắc chắn sẽ đánh ngươi tàn tật!
Lâm Tiêu Tiêu không biết sự thật, không rõ ràng câu chuyện giữa hai người.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nàng suy nghĩ nhiều, ta và Tình Tình lại làm bằng hữu, ta đã thay đổi rồi. Ta tới đây vì muốn hỏi Tình Tình ở chỗ nào trong Thiên Phủ, chờ ta vào đó sẽ ghé chơi.
Mộc Tình Tình cố nén sát khí, dùng ngữ điệu dịu dàng nói:
- Tốt nhất đừng tìm, kỳ cục lắm. Ta có thể tha thứ cho ngươi nhưng không có nghĩa là muốn tiếp xúc với ngươi.
Lý Thiên Mệnh bật cười:
- Vậy à, thế thì đáng tiếc, ta còn tưởng rằng có thể cạnh tranh một phen với Lâm Tiêu Đình.