WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Vạn Cổ Tiên Khung

Chương 20: Tâm đao (2)

Chương 20: Tâm đao (2)



- Nhưng mọi người cũng thấy rồi đấy, bốn người này đào ngũ là bất đắc dĩ, còn hai mươi sáu người có lẽ đều là do âm mưu của Cổ Hải, cho nên nếu mọi người có chuyện không giải quyết được hay có chuyện gì đau lòng thì hãy báo với ta, ta sẽ xử lý cho mọi người! – Cao Tiên Chi hét lớn.

- Cổ Hải thật đáng sợ!

- Đại soái yên tâm, có chuyện gì chúng tôi nhất định sẽ báo với người!

- Cổ Hải đáng chết!

…………

………….

….

- Đại soái, các phú thương thì tính sao ạ? – Lâm Xung đứng bên hỏi.

Cao Tiên Chi hơi cau mày nói:
- Cổ Hải đã ra tay nhưng ta lại sơ suất rồi. Pháo? Pháo hoa? Hừ, ngồi yên ở ải Hổ Lao rồi bắt đầu vươn tay sai khiến đại doanh quân ta ở ngoài ngàn dặm rồi đây? Để đám phú thương kia tiếp tục đi, nhưng sau này giám sát chặt, hơn nữa nếu đến đây động viên tinh thần quân sĩ thì phải đơn giản không khoa trương, cấm toàn bộ các hoạt động đốt pháo hay đốt pháo hoa, nếu không dùng hình phạt cho loạn quân mà xử!

- Vâng! – Các tướng sĩ gật đầu nói.

Nguy cơ binh lính đào ngũ đã bị Cao Tiên Chi dập tắt.

Đại quân dần dần giải tán, tất cả lại trở về trạng thái bình thường.

Cao Tiên Chi và Tống thái tử quay lại doanh trướng.

Cao Tiên Chi tự mình viết một phong thư, đóng dấu, Tống thái tử cũng cầm con dấu của mình tự tay ấn xuống.

- Đại soái, hôm nay ngươi đối xử công bằng với các tướng sĩ, lại hướng được sự thù hận của họ vào Cổ Hải, khiến họ không còn lo lắng nữa, nhưng… Ngươi xin Phụ hoàng dùng trọng hình với những quan lại quý tộc đó liệu có hà khắc quá không? – Tống thái tử lo lắng hỏi.

- Không thưa Thái tử điện hạ, người còn chưa ý thức được sự đáng sợ của Cổ Hải. Người chưa nhìn thấy sao? Cổ Hải ngồi ở nhà mà đã bắt đầu làm náo loạn quân tâm quân ta, không phải Cổ Hải chưa xuất chiêu mà là đã thật sự đánh đến rồi đó. Đây là cuộc chiến nhân tâm, vừa rồi chỉ mới là mở đầu thôi, một khi bị Cổ Hải công phá rồi thì Thái tử có biết mọi chuyện sẽ đáng sợ đến thế nào không? – Cao Tiên Chi sắc mặt khó coi nói.

- Sao? Nghiêm trọng đến thế ư? – Tống thái tử cau mày hỏi.

- Nghiêm trọng? Haha, Thái tử đã quá coi thường ông ta rồi. Một khi quân tâm bị Cổ Hải phá vỡ, tám mươi vạn đại quân kia sẽ tan tành ngay lập tức, nước Tống hoàn toàn chỉ chờ đến lúc bị diệt vong thôi! – Cao Tiên Chi trầm giọng nói.

- Hả?

- Cho nên, Thái tử hãy tự mình cân nhắc một chút, giang sơn nước Tống và đám quý tộc đáng chết kia người chọn bên nào? Tại hạ không nói chuyện dọa người! – Cao Tiên Chi trịnh trọng nói.

Tống thái tử trợn mắt kinh hoàng một hồi rồi mới nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ gửi cho Phụ hoàng một bức thư nữa, toàn lực giúp đỡ ngươi!

…..

Nửa tháng sau, kinh đô Tống thành nước Tống.

Cha con Cổ Hải, Cổ Hán đứng xem một bảng yết thị vừa dán.

- Nghĩa phụ à, Cao Tiên Chi đúng là phản ứng rất nhanh, giải quyết nguy cơ này ngay rồi! – Cổ Hán nặng nề nói.

- Cao Tiên Chi quả thật rất có tài, hơn nữa có thể nhanh chóng thuyết phục được vua Tống toàn lực chăm sóc người nhà các quân nhân, bất cứ ai giết hại người nhà các quân nhân đều giết không tha? Cho phép ba quân thư từ qua lại với người nhà? Hahaha! – Cổ Hải bật cười khen ngợi.

- Nghĩa phụ còn muốn tiếp tục tạo ra sự việc người nhà các quân nhân mất tích không ạ? Tướng sĩ ba quân hình như bắt đầu thù ghét người rồi ạ.

- Bọn họ bắt đầu hận ta? À cái ta cần chính là đây đây, tiếp tục, tiếp tục biến mất! Bọn họ cứ hận ta, nhưng cũng sẽ tiếp tục nghi ngờ quan lại quý tộc nước Tống, hận ta thì đã làm sao? Về sau bọn họ mới biết hận ra chính là căn nguyên mất nước đấy! – Cổ Hải cười nói.

- Nhưng Cao Tiên Chi đã ổn định được quân tâm rồi!

- Ổn định rồi? Nhưng chúng ta đã chôn xuống một hạt giống phản loạn, tất cả mới chỉ bắt đầu thôi. Ta sẽ đưa bọn chúng vào một vòng tuần hoàn chết, Cao Tiên Chi còn muốn gỡ ra? Y không gỡ nổi đâu! – Cổ Hải nhìn yết thị, khẽ mỉm cười nói.



Trang 2# 2









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.