Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Cổ Tiên Khung

Chương 29: Chém Hoàng thái tôn (1)

Chương 29: Chém Hoàng thái tôn (1)






Mấy ngày sau ở Tống thành. Trên triều đình nước Tống.

Hoàng đế Đại Tống ngồi trên ngai rồng, đầu đội mũ bình thiên, sắc mặt già nua, trên mặt đầy những nếp nhăn của tuổi già nhưng đôi mắt vua Tống lại cực kỳ có thần, đôi mắt ấy đang chăm chú quan sát triều thần đứng phía dưới.

Văn võ bá quan đứng thành hai bên sân rồng, hai vị lão thần đứng đầu cũng đang chăm chú nhìn hai người đứng giữa.

Một người là Cao Tiên Chi, sắc mặt lạnh băng, cung kính đứng chầu.

Người còn lại không ai khác chính là Hoàng thái tôn Tống Chính Tây mà cách đây không lâu còn quất ngựa chạy loạn phố xá. Nhưng lúc này lông tóc toàn thân Tống Chính Tây như dựng ngược cả lên, hai mắt tóe lửa hận nhìn Cao Tiên Chi.

- Bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ đã cho điều tra rõ ràng, vừa rồi cũng đã bẩm báo với Hoàng thượng và các vị công thần, tạm thời chưa có chứng cứ rõ ràng chứng minh Hoàng thái tôn liên quan đến việc thân nhân mất tích của mười lăm quân sĩ, nhưng thân thích của Lâm Xung và cả thôn đều bị Hoàng thái tôn và bầy thuộc hạ lang nha giết hết, chứng cứ vô cùng xác thực. Để làm yên quân tâm, xin Hoàng thượng hạ chỉ, dùng mức hình phạt cao nhất để trị tội Hoàng thái tôn! – Cao Tiên Chi lại cao giọng nhắc lại.

Đại điện hoàn toàn yên tĩnh, trong số những người nhìn Cao Tiên Chi, có người tán thưởng cũng có kẻ ghen ghét.

Tống Chính Tây tức giận nhảy ngược lên quát:
- Cao Tiên Chi ngươi thật to gan, ngươi dám chém ta? Dựa vào đâu? Bọn chúng chỉ là một lũ dân đen phạm thượng, muốn mai phục ta nên ta mới phòng vệ chính đáng!

Cao Tiên Chi lạnh nhạt đáp:
- Hoàng thái tôn bây giờ còn nói xạo gì vậy? Người bây giờ can hệ đến quân tâm của tám mươi vạn đại quân nước Đại Tống, người làm sai nên chắc chắn phải chịu hậu quả!

- Ngươi… ngươi muốn chết đấy! – Tống Chính Tây định ra tay đánh tới.

- Làm càn! – Vua Tống quát lớn.

Tống Chính Tây dừng lại quay đầu nhìn Hoàng thượng.

- Hoàng gia gia, tên Cao Tiên Chi này muốn giết nhi thần, nhi thần biết Hoàng gia gia đã đặt tội trọng hình cho những người xúc phạm đến quân sĩ, nhưng đó là sau khi nhi thần làm ra chuyện mà. Từ khi thánh chỉ của Hoàng gia gia ban ra, nhi thần không hề đi ra khỏi cửa phủ, thưa Hoàng gia gia! – Tống Chính Tây lo lắng phân bua.

Lúc này một đại thần cất tiếng nói:
- Bẩm Hoàng thượng, Hoàng thái tôn trẻ người non dạ, bị đám thuộc hạ dụ dỗ nên chỉ nên xét tội tòng phạm, chỉ giết tên cầm đầu gây tội, xử lý đám thuộc hạ theo mức cao nhất của pháp luật, chém đầu thị chúng, còn Hoàng thái tôn thì tước ngôi vị, giam vào thiên lao để răn đe!

Tống Chính Tây nhíu mày nhưng gã cũng biết đây là vì mạng mình nên không phản kháng.

- Thần tán thành!

- Chúng thần tán thành!

……………………….

……………………

…………

Một số lớn đại thần đứng ra cầu tình cho Hoàng thái tôn.

Đây có thể coi là kết quả tốt nhất.

Vua Tống ngồi trên ngai rồng nhìn Tống Chính Tây, đôi mắt cũng ánh lên vẻ yêu thương, thật sự không đành lòng giết cháu.

Vua Tống nhẹ gật gật đầu như muốn tán thành cách làm của quần thần, trước là bảo vệ mạng sống của cháu nội, sau là mức hình phạt này cũng có thể chấp nhận được.

Cao Tiên Chi biến sắc, gằn giọng nói:
- Bẩm Hoàng thượng, thần xin nói thêm lời cuối, đối thủ của chúng ta hiện nay là Cổ Hải. Năm đó Trần Thái Cực quét ngang bảy nước, diệt được hai nước, đó không phải sức mạnh riêng của Trần Thái Cực mà chính là do Cổ Hải âm thầm điều binh khiển tướng, vi thần cố hết sức vì Đại Tống nhưng kết quả thế nào là do trời định!

Cao Tiên Chi vừa nói, đồng tử đôi mắt vua Tống co rút lại. Hai lão thần đứng đầu hai bên văn võ bá quan cũng biến sắc mặt.

Một lão thần bỗng cất tiếng nói:
- Bẩm Hoàng thượng, quốc có quốc pháp quân có quân uy, hôm nay giải vây cho Hoàng thái tôn ngày mai lấy ai giải vây cho Đại Tống chúng ta? Lão thần xin đề nghị chém Hoàng thái tôn để giữ yên lòng quân, giữ lấy quốc uy!

- Bàng Thái sư ngươi! – Hoàng thái tôn trợn mắt tức giận quát.

Lão thần còn lại cũng biến sắc mặt nói:
- Bẩm Hoàng thượng, tội của Thái tôn rất nặng, gieo gió gặt bão, không giết Hoàng thái tôn có thể làm yên lòng quan nhưng lại làm lung lay nền tảng lập quốc, đại họa giáng lên Đại Tống năm đó không nên lặp lại lần thứ hai. Vì Đại Tống ta, thần xin Hoàng thượng hãy sử dụng mức hình phạt cao nhất để giữ vững quốc uy!

- Lưu Thừa tướng ngươi! – Hoàng thái tôn cả kinh kêu.

Bàng Thái sư, Lưu Thừa tướng vừa lên tiếng, các đại thần khi nãy còn muốn bảo vệ Hoàng thái tôn liền không dám cất tiếng nữa.



Hoàng thái tôn lập tức quỳ xuống:
- Xin Hoàng gia gia hãy cứu lấy nhi thần, nhi thần không đáng tội chết, không phải do nhi thần làm, Cao Tiên Chi hắn không ở quân doanh lãnh binh mà lại chạy về Triều đình tham dự triều chính, Hoàng gia gia…!

Vua Tống nheo mắt nhìn Hoàng thái tôn, nắm tay dần dần siết chặt, nét hiền tử lúc đầu dần dần tan biến. Không phải tất cả mọi người đều biết đến sự đáng sợ của Cổ Hải, bản thân vua Tống đã trải qua thảm kịch năm đó, khi ấy nước Tống gần lâm vào cảnh diệt vong, phải cầu đến sự viện trợ của Tiên tông mới chấm dứt được chiến tranh, thế không thể đỡ, quốc nạn làm đầu.

Cháu trai thì có mười mấy đứa, nhưng giang sơn Đại Tống chỉ có một!

- Chém! – Vua Tống quát lớn một tiếng.

- Hoàng gia gia, Hoàng gia gia…!

Bất kể Hoàng thái tôn có cuống cuồng sợ hãi kêu van thế nào thì thị vệ vẫn vô tình kéo tuột gã đi.

…………………

Tại chợ buôn bán lớn nhất Tống thành.

Lúc này ở đó đã tấp nập người qua kẻ lại. Chém đầu Hoàng thái tôn đương triều? Nếu như trước kia thì đó là chuyện không thể, nhưng hôm nay lại có thể đưa gã ra hành hình?

- Cao Đại soái! Nhìn kìa, đó là Cao Đại soái!

- May mà chúng ta có Đại soái, tên Tống Chính Tây này đã làm hại không biết bao nhiêu cô nương nhà lành rồi, giết hay lắm, giết hay lắm!

- Nhìn kìa, đến rồi, quả thật là Tống Chính Tây, còn có cả bầy tay sai của gã nữa, hahaha, tốt lắm!

………………

……………

……..

Trong một thời gian ngắn, nhân dân khắp chợ đã tụ tập lại rất đông, nhiều người vỗ tay hoan hô ủng hộ.

Quan chủ phán ngồi hướng chính bắc, trước mặt là một đài gỗ cao, trên đó là ba mươi đao phủ chờ đến lúc hành hình.

Hình đài nằm ở hướng chính nam, nơi tập trung nhiều người dân nhất, Cao Tiên Chi, Lâm Xung và các tướng sĩ đứng ngay phía trước.

Phía đông hình đài là một đoàn nha dịch đang áp tải bọn Tống Chính Tây đến.

Tất cả đều tóc tai rối bời, hoảng hốt đến tột độ.

- Không được giết nhi thần, Hoàng gia gia, không được! – Tống Chính Tây kêu khóc ầm ĩ nhưng tiếng ồn bốn phía quá lớn, nhận chìm hẳn tiếng khóc của gã.

- Phụ thân, phụ thân, người ở đâu, hài nhi sắp bị giết rồi, phụ thân! – Tống Chính Tây kinh hãi òa khóc.

- Hoàng thái tôn chúng thần làm sao bây giờ? Huhuhu thần không muốn chết đâu! – Đám tay sai của Tống Chính Tây cũng khóc lóc.

- Các ngươi không được giết ta, ta là Hoàng thái tôn, cha ta là Thái tử, sau này ta cũng sẽ trở thành Thái tử!!! – Tống Chính Tây hoảng loạn rú lên.

- Bắt bọn chúng câm miệng lại! – Quan chủ phán quát.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch