Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Cổ Tiên Khung

Chương 4: Cổ Hải (2)

Chương 4: Cổ Hải (2)



- Trần Thái tử, mời vào! – Cổ Tần trịnh trọng thưa.

Trần Lưỡng Nghi bước lên vẻ hồi hộp.

Cổ Tần đưa Trần Thiên Sơn và Trần Lưỡng Nghi vào tháp Trùng Thiên.

Kẹt!

Cửa tháp lại khép lại.

Bên ngoài bá quan văn võ tò mò quan sát tòa bảo tháp.

Tháp cao bảy tầng, mỗi tầng đều có đầy giá sách với vô số sách vở.

Mãi đến tầng thứ sáu.

Trần Thiên Sơn, Trần Lưỡng Nghi cuối cùng đã gặp được Cổ Hải.

Ở cửa sổ tháp Trùng Thiên có bày một bàn cờ vây rất lớn, nhưng bàn cờ này khác những bàn cờ bình thường. Một bàn cờ bình thường ngang dọc có mười chín đường nhưng bàn cờ này ngang dọc mỗi bên có tận hai mươi chín đường.

Trên bàn bày đầy quân cờ, không nhìn rõ được bố cục của bàn cờ.

Đứng cạnh bàn cờ là một ông lão áo đen, ước chừng bảy mươi tuổi, tóc trắng phau như tuyết, khuôn mặt cực kỳ nghiêm khắc, tuy trên mặt có nếp nhăn nhưng đôi mắt rất sáng, đôi mắt ấy như có thể nhìn thấu nhân tâm, khiến Trần Lưỡng Nghi thầm chấn động.

Đây là người giàu nhất sáu nước Cổ Hải?

- Ngươi là Cổ Hải? Không, ngươi không phải Cổ Hải! Lông mày của ngươi…? – Trần Thiên Sơn trừng mắt.

Ông lão khẽ mỉm cười nói:
- Trần tiên sư còn nhớ lời thỉnh cầu dưới chân thác nước dạo đó chứ? Lão hủ đúng thật là Cổ Hải, chẳng qua khi đó để tránh những rắc rối không cần thiết nên mới nuôi râu vẽ lông mày đấy thôi!

Trần Thiên Sơn nhìn kỹ, người này chính là Cổ Hải, không lẽ ký ức lúc đầu mình ghi nhớ là giả? Vẫn là người đó, diện mạo thay đổi không nhiều nhưng nếu Cổ Hải không nói thì Trần Thiên Sơn chắc chắn không thể hình dung đây chính là Cổ Hải mình đã từng gặp.

- Cổ bá bá, gia phụ đã mất, người nói bá bá là huynh đệ kết nghĩa, xin bá bá hãy nể tình huynh đệ mà giúp gia phụ báo thù! – Trần Lưỡng Nghi lại quỳ lạy.

Cổ Hải lim dim mắt nhìn Trần Lưỡng Nghi, trầm mặc một hồi rồi nói:
- Năm đó đúng là ta từng kết nghĩa huynh đệ với cha ngươi, nhưng năm đó hắn cũng từng muốn đẩy ta vào chỗ chết nên nghĩa huynh đệ không còn gì để nói nữa rồi1

- Dạ? – Trần Lưỡng Nghi sắc mặt cứng đờ.

Trần Thiên Sơn nhíu mày.

Cổ Hải lại nhìn Trần Thiên Sơn nói:
- Ta biết mục đích các người đến đây hôm nay. Ba cửa ải đã thất thủ, hơn nữa Cao Tiên Chi đã giết sạch sáu mươi vạn đại quân đóng ở đó, nước Tống trên dưới một lòng, nước Trần sắp bị nghiền nát đến nơi, hiện nay chỉ còn chưa đến mười vạn quân mà muốn chống lại tám mươi vạn quân hổ lang của nước Tống, các ngươi nghĩ có khả năng không?

- Sao? Cao Tiên Chi đã giết hết sáu mươi vạn đại quân? Đó là tù binh cơ mà? – Trần Lưỡng Nghi cả kinh kêu.

- Chính ngọ bốn hôm trước! – Cổ Hải thản nhiên nói.

- Bá bá… làm sao bá bá biết? – Trần Lưỡng Nghi cả kinh hỏi.

Cổ Hải không trả lời.

Đại công tử Cổ Tần đứng một bên cung kính lần lượt rót cho Cổ Hải và Trần Thiên Sơn mỗi người một chén trà.

Cổ Hải nghiêng đầu với Trần Thiên Sơn rồi ngồi xuống.

Trần Thiên Sơn nhìn Cổ Hải với vẻ lạ lùng, thông thường người trần nhìn thấy người trong Tiên Tông đều cung kính coi là thần tiên, nhưng Cổ Hải làm sao có thể bình thản như vậy?

- Trần Thái Cực nói ngươi có thể! – Trần Thiên Sơn ngồi xuống trầm giọng nói.

Cổ Hải nâng chung trà lên uống một ngụm:
- Núi sông đã tan tành, chỉ cần nửa tháng nữa Cao Tiên Chi sẽ lãnh đại quân đánh thẳng xuống Hổ Lao Quan, mười vạn quân ở đây là dạng gì các người rõ hơn ta, muốn dùng đám người này để chống lại tám mươi vạn quân hổ lang của nước Tống? Chà, đến lúc đấy chưa nói gì đến chống lại, đám người này rất có khả năng trở ngược mũi giáo đi theo địch đấy, có lẽ không cần Cao Tiên Chi ra tay, Hổ Lao Quan đã tự tan rã rồi!

Cả Trần Thiên Sơn và Trần Lưỡng Nghi đều biến sắc, không phải vì tin tức Cổ Hải nói quá đáng sợ mà là do khả năng xảy ra tình huống này quá lớn.




Trang 1# 4









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch