Chương 127: Cầu nguyện thiên đường không có đau thương!
Hai tên sát thủ vứt bỏ đạo đức nghề nghiệp, nói ra toàn bộ thông tin mình biết.
Không phải vì sau đó có thể ăn nhân gian mỹ vị, lại càng không phải vì hai bát cơm chiên, mà điều để bọn hắn từ bỏ chính là Liễu Uyển Thi.
Bọn họ bị giam giữ trong Thiết Cốt Phải chẳng khác nào như những tội phạm trong ngục.
Từ lúc bọn hắn làm việc vặt trong nhà ăn, Liễu Uyển Thi không có xem hai người là tù phạm mà thay vào đó lại xem như những người bạn, nàng không chỉ biết làm thức ăn ngon, lại còn biết quan tâm hỏi thăm tâm sự mặt trái của nghề sát thủ.
Ngay từ đầu, bọn hắn rất mâu thuẫn.
Nhưng thời gian làm mờ tất cả, trái tim băng lãnh đã dần dần bị sự chân thành của Liễu Uyển Thi cảm hóa.
Bọn hắn thật sự coi bản thân là một tên tay chân mà quên béng mất thân phận sát thủ, thậm chí sau khi dọn cơm nước cho các đệ tử, hai người còn chủ động tìm tiểu nha đầu giãi bày tâm sự.
"Nhất Hắc huynh, Nhị Hắc huynh."
Vào một ngày đẹp trời, Liễu Uyển Thi chống cằm hỏi:
"Các ngươi cứ trốn trốn tránh tránh, ẩn núp trong bóng tối, không cảm thấy cô độc hay sao?"
Người nói vô ý, người nghe xúc động.
Hai tên sát thủ buông chén đũa xuống, giữ nguyên sự trầm mặc trong một thời gian dài.
Không người nào sinh ra lãnh khốc, cũng không người nào sinh ra vô tình.
Cái cảm giác ngày đêm đều làm bạn với bóng tối kia, chẳng khác nào chặt đứt một nửa thế giới tươi đẹp, thử hỏi có ai lại đi thích đâu chứ?
Hai tên sát thủ vốn có trái tim lạnh lùng thật sự bị xúc động bởi lời nói của Liễu Uyển Thi.
Ngay lúc vừa rồi, bọn hắn nhìn nàng rưng rưng nước mắt bứng đi hai bát cơm chiên, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự đau lòng mất mát một cái gì đó.
"Nhất Hắc huynh, Nhị Hắc huynh, Đồ Đồ làm mỗi một món ăn, mỗi một bát cơm, đều truyền vào tấm chân tình, các ngươi nhất định phải ăn hết, không được lãng phí!"
Đây là câu nói thường ngày của Liễu Uyển Thi.
Vì thế, ngay lúc hai tên sát thủ thấy nàng đứng trước thùng đồ thừa chuẩn bị buông tay, bản thân rất cuộc quyết định từ bỏ đạo đức nghề nghiệp sát thủ.
Vì không để cho tiểu nha đầu lương thiện hoạt bát yêu đời phải đau thương, chúng ta tình con em nó nguyện vì một bát đồ ăn phản bội tổ chức đấy thì sao nào!
Hai tên sát thủ này, ùm, vẫn còn biết quay đầu là bờ.
Sau khi Quân Thường Tiếu biết được vị trí chính xác của Tế Vũ Lầu, nhìn hai tên sát thủ đang ăn cơm như lang thôn hổ yết (sói vồ hổ táp), nói:
"Trong khoảng thời gian này, bổn tọa nhìn thấy các ngươi có biểu hiện không tệ, cho nên có thể gia nhập Thiết Cốt Phái."
"Bất quá."
Hắn dừng một chút, trầm giọng nói:
"Một ngày là người của Thiết Cốt Phái, cả một đời đều là người của Thiết Cốt Phái, ít một năm, ít một ngày, ít một giờ đều không tính là cả một đời, cho nên bổn tọa muốn các ngươi tuyệt đối trung thành."
"Chưởng môn, xin người cứ yên tâm!"
Liễu Uyển Thi giơ tay lên, trong đôi mắt to tràn đầy nghiêm túc nói:
"Đệ tử dùng tính mạng của mình thay Nhất Hắc huynh, Nhị Hắc huynh đảm bảo hai người bọn họ sẽ một lòng một dạ trung thành với Thiết Cốt Phái!"
Hai tên sát thủ đặt bát đũa xuống bàn, miệng chứa đầy cơm cố gắng nở nụ cười, nước mắt không kìm được mà chảy lăn dài xuống.
Ta Nhất Hắc!
Ta Nhị Hắc!
Đời này có rơi bảo núi đao biển lửa, cũng sẽ làm người hầu đi theo Liễu Uyển Thi, mãi mãi vì Thiết Cốt Phái!
"Được."
Quân Thường Tiếu búng tay một cái, nói:
"Thanh Dương, ngươi đi lấy danh sách thành viên môn phái đến đây."
"Vâng."
Nhất Hắc và Nhị Hắc làm thủ tục nhập môn, sau đó đại ấn của chưởng môn nhấn xuống, đệ tử Thiết Cốt Phái từ con số 148 tăng lên 150, điểm cống hiến cũng theo đó tăng lên 267 điểm.
"Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn ‘cải tà quy chính’, nhận được 50 điểm cống hiến môn phái!"
"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 317/500."
Cái danh mục nhiệm vụ ẩn này, tuyệt đối có liên quan đến thành ngữ bốn chữ!
"Hừ."
Mã Vinh Ninh ôm đao đứng trước nhà bếp, nhìn một màn của hai tên sát thủ, khinh thường nói:
"Một đám gia hỏa không có tiền đồ."
"Mã thúc!"
Liễu Uyển Thi vẫy vẫy tay, hô to:
"Thúc có muốn gia nhập Thiết Cốt Phái không?"
Tiểu nha đầu.
Ngươi quá xem thường tôn nghiêm đao khách của Mã thúc rồi đấy!
"Đinh! Thành viên môn phái: 151/500."
"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 318/500."
Đại điện, Thiết Cốt Phái.
Lý Thanh Dương ngưng trọng nói:
"Chưởng môn, đệ tử nghe nói người tìm vị trí tổng bộ của Tế Vũ Lâu, chẳng lẽ là..."
"Không sai."
Quân Thường Tiếu đan xen mười ngón tay lại, ánh mắt hắn lãnh lệ, nói:
"Diệt cỏ tận gốc."
Lý Thanh Dương nói:
"Dựa theo lời khai của Nhất Hắc, lâu chủ của Tế Vũ Lâu có tu vi Võ Sư ngũ phẩm, dưới trướng có bốn tên vương bài sát thủ tu vi Võ Đồ đỉnh phong, thực lực tổng hợp có thể sánh ngang với một thất lưu môn phái."
"Huống hồ."
Hắn dừng lại một chút, nói:
"Tổ chức sát thủ am hiểu nhất chính là ẩn núp trong bóng tối, lại có chuyên môn là đánh lén, thật sự rất khó diệt cỏ tận gốc."
Bất kể thời điểm nào, Lý Thanh Dương đều dùng lý trí để phân tích.
"Thanh Dương, chúng ta muốn chơi với loại tổ chức sống trong bóng tối này, phương pháp tốt nhất chính là cần phải càng sống sâu trong bóng tối hơn, càng thần bí hơn so với bọn hắn."
Quân Thường Tiếu nói.
Lý Thanh Dương nhất thời hiểu rõ chưởng môn chính là muốn lấy đạo của người trả lại cho người, từ đó tiêu diệt Tế Vũ Lâu.
Quân Thường Tiếu nói:
"Môn phái tạm thời giao cho ngươi quản lý, bổn tọa và Tội Kỷ sẽ đi chơi với bọn cô hồn thích núp lùm khiến người ta phải buồn nôn kia."
Lý Thanh Dương vốn cũng muốn xông pha chiến trận, nhưng nghĩ đến tính cách nói là làm của chưởng môn, lập tức gật đầu nói:
"Đệ tử sẽ quản lý môn phái thật tốt."
Tổng bộ của Tế Vũ Lâu không nằm trong quận Thanh Dương, mà đặt gốc gác ở một hẻm núi bên trong rừng sâu phía bên ngoài.
Tổ chức này đã tồn tại trên giang hồ khá lâu, tiêu chí hành nghề của nơi này là ngươi cho ta tiền, ta giúp ngươi đoạt mạng.
Rất nhiều môn phái hoặc võ giả có oan gia hoặc kẻ thù cần giải quyết thường sẽ tìm đến con đường liên hệ dưới lòng đất của Tế Vũ Lâu, sau đó thuê sát thủ giết người đoạt mạng thay cho mình.
Tế Vũ Lâu có hệ thống phân chia cấp bậc rất rõ ràng, lâu chủ chính sự tồn tài tối cao, cấp bậc hướng xuống phía dưới chính là vương bài sát thủ, kim bài sát thủ, ngân bài sát thủ.
(P/s: lần trước ta dịch nhầm Nhất Hắc là Vương bài sát thủ, xin lỗi! >”<)
Nhất Hắc là kim bài sát thủ, Nhị Hắc là ngân bài sát thủ.
Tổ chức này cũng có quy định cực kỳ nghiêm khắc, ví dụ như phản bội tổ chức, tự ý nhận nhiệm vụ, hoặc trì hoãn không trở về, tất cả sẽ bị phán vào tội chết.
Nhất Hắc và Nhị Hắc biết bản thân đã vi phạm điều lệ trì hoãn không trở về, cho nên đây cũng là một trong những nguyên nhân xúc tiến bọn hắn quyết định phản bội tổ chức để tìm đường sống.
"Đoàng!"
Trong núi rừng hoang vu, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, chấn kinh bầy chim bay tán loạn.
"Xoát!"
"Xoát!"
Hai cái bóng đen chạy đến một gốc cây lớn, nhìn thấy đồng bạn bị đục thủng một cái lỗ trên ngực, lập tức cảnh giác bốn phía, đồng thời đưa mắt nhìn về nơi khởi nguồn của tiếng vang, phát hiện ngoại trừ cây lớn và cỏ dày rậm rạp ra thì chẳng có người nào cả.
"Con em nó, thằng cô hồn nào ăn gan hùm mật gấu lại dám chơi trò núp trong bóng tối hành thích một tên sát thủ của Tế Vũ Lầu!"
Một người áo đen tức giận nói.
"Đoàng —— —— "
Ngay lúc này, hắn nghe một tiếng súng vang lên từ phía bên cạnh, máu tươi còn nóng vẩy lên mặt hắn, tên đồng bạn đứng bên cạnh cũng bị hành thích với phương thức giống y hệt người trước, trên ngực có thêm một cái lỗ thủng, sau đó thân thể ngã rạp trên mặt đất.
Tên sát thủ Tế Vũ Lâu còn lại bị dọa tê hết cả da đầu, vội vàng xoay người cất bước chạy trốn.
"Cạch!"
Hắn vừa mới quay đầu, lập tức cảm nhận có một vật gì đó lành lạnh đụng vào gáy của mình.
Quân Thường Tiếu đeo kính râm, ngậm xì gà trong miệng, tay phải giơ Desert Eagle, trước lúc bóp cò, thản nhiên nói:
"Cầu mong thiên đường không có đau thương."
"Đoàng —— —— "
Tiếng súng một lần nữa vang lên, lực chấn động khiến lá cây rơi lả tả xuống.
Quân Thường Tiếu giải quyết xong ba tên sát thủ Tế Vũ Lâu, tiện tay lục soát người đối phương như một thói quen, cuối cùng không tìm được vật gì tốt, lấy tay đưa lên thủ thế cho Tiêu Tội Kỷ núp ở phía xa, bản thân lập tức hòa vào màn đêm biến mất.
Không bao lâu sau.
Sát thủ Tế Vũ Lâu bị tiếng súng kinh động lần lượt chạy đến, phát hiện thảm cảnh của ba tên đồng bạn, ánh mắt bọn hắn bộc lộ sát ý mãnh liệt.
Đây chính là nghề nghiệp của mình, kết quả lại bị người khác chơi phủ đầu!
"Một, hai, ba,..."
Bên trên một vùng phủ đầy cỏ dại, Tiêu Tội Kỷ ngụy trang hòa hợp với hoàn cảnh, đang thầm đếm nhân số kẻ địch.
"Có đến mười người lận à?"
Con mắt Tiêu Tội Kỷ dán mắt vào ống ngắm, khóa chặt mục tiêu là ngực của một tên sát thủ, sau đó bóp cò, một tiếng ‘đoàng’ lại vang lên, viên đạn mang theo luồng ánh sáng bắn tới, trực tiếp xuyên thủng ngực của hai tên sát thủ.
Quân Thường Tiếu ngồi ở trên một nhánh cây phía xa thấy thế, nhếch miệng cười nói:
"Nhất tiễn song điêu, không tệ, không tệ."
Sau khi giải quyết thêm hai tên sát thủ, Tiêu Tội Kỷ đưa hai tay ra trước nâng khẩu súng QBU-88 lên, cả người bò sát trên mặt đất, mượn nhờ hoàn cảnh để thay đổi một vị trí khác
Hoàn cảnh rừng núi phức tạp thế này, mới được tính là sân quyết đấu giữa hai u hồn sát thủ và tay bắn tỉa!
Bất quá, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, sát thủ Tế Vũ Lâu vẫn còn ở ngoài sáng, Tiêu Tội Kỷ thì núp trong bóng tối.