Khoảnh khắc Hồ Chỉ bị đánh bay ra ngoài sân luyện võ, trong lòng Tần Hạo Nhiên bị đả kích nặng nề mà phun ra một ngụm máu, toàn bộ thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
Các võ giả xem náo nhiệt biểu hiện thần thái ngu ngơ, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Mọi người nhìn về phía Tần Hạo Nhiên, đều dùng ánh mắt chứa đầy bi thương sâu sắc.
Bốn trận đấu trong tổng số bảy trận, Hạo Khí Môn thua cả bốn trận, sau đó coi như bọn hắn có thắng ba trận liên tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Kết quả vẫn là Tần minh chủ đến Thiết Cốt Phái cọ rửa nhà xí một năm.
Đây chính là môn chủ Hạo Khí Môn đó, đây chính là minh chủ của chúng ta đó!
Không thể tiếp nhận, quá khó có thể tiếp nhận!
Chưởng môn các phái tề tụ đến Hạo Khí Môn, mục đích còn không phải là muốn nhìn Quân Thường Tiếu bị bẽ mặt, đệ tử của hắn bị đánh cho lên bờ xuống rộng đó sao.
Kết quả thế nào! Kết quả ra sao!
Nội dung hoàn toàn chẳng có gì đúng với cốt truyện, người bị bẽ mặt là Tần Hạo Nhiên, đệ tử bị đánh thừa sống thiếu chết là Hạo Khí Môn!
Các võ giả xem náo nhiệt bình tĩnh lại, cuối cùng vẫn giữ nguyên sự im lặng.
Mọi người dù có xem trọng Quân Thường Tiếu thì cũng không hề nghĩ đến, đệ tử Thiết Cốt Phái gọn gàng thắng liên tiếp bốn trận, nhẹ nhàng cầm xuống thắng lợi chung cuộc!
Một cái bát lưu môn phái nện một cái lục lưu môn phái một tràn 4-0.
Các võ giả thân là người chứng kiến toàn bộ quá trình còn không cách nào tin, thử hỏi những người nghe tin làm sao tin được?
Chuyện này truyền khắp quận Thanh Dương, nếu như không có người mắt thấy tai nghe toàn bộ diễn biến, không khó để tưởng tượng người nghe tin này sẽ có suy nghĩ đầu tiên là kể cái gì chuyện cười, cái thứ hai chính là chém gió không biết ngượng miệng!
Vương Đông Lâm cũng rơi vào trạng thái trầm tư.
Bốn tên đệ tử Thiết Cốt Phái biểu hiện quá cường hãn, nhấc lên trong lòng hắn một mảnh sóng to gió lớn.
Thậm chí hắn đã bắt đầu suy nghĩ thời điểm ước chiến với Linh Tuyền Tông một năm sau, những tên tiểu tử này sẽ triển mạnh đến mức độ nào đây?
Thật thú vị, vị trưởng lão Thương Sơn phái này đã có chút mong đợi.
"Tần minh chủ, đệ tử ta đã thắng kết quả chung cuộc, kính mong minh chủ làm tròn lời hứa, nhà xí của Thiết Cốt Phái mở rộng cửa chờ ngươi đến."
Quân Thường Tiếu biểu hiện một gương mặt cả người và vật đều vô hại, nói:
"Tần minh chủ có thể yên tâm, nhà xí bổn môn không thối."
Mọi người co giật khóe miệng.
Con em ngươi, có nhà xí nào mà không thối!
Tần minh chủ dùng một tay giữ ngực, một cái tay khác đang run rẩy kịch liệt, chỉ việc hô hấp cũng cảm thấy trở nên khó khăn.
Hắn không chấp nhận thua trận, càng không thể chấp nhận đến Thiết Cốt Phái cọ rửa nhà xí!
"Tên kia đâu rồi."
Quân Thường Tiếu dùng ngón tay chỉ về hướng đám võ giả xem náo nhiệt, nói:
"Ngươi lặp lời lời nói lúc nãy một lần nữa, để cho Tần minh chủ nghe rõ rõ ràng ràng từng chữ một."
Võ giả bị chỉ đích danh vội vàng cúi đầu cùng co rúm thân thể vào trong đám người.
Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu nói:
"Ngươi đã không nói, vậy bổn tọa thay ngươi lặp lại một lần."
Hắn nhìn về phía Tần minh chủ, cất cao giọng nói:
"Người nào thua cuộc mà không chịu nhận, đó chính là ô nhục của giang hồ, người người phỉ nhổ, người người tru diệt!"
"Phụt!"
Tần Hạo Nhiên nghe xong lời này, một lần nữa phun máu.
Một vị tai to mặt lớn đại nhân vật trên giang hồ, quan tâm nhất là cái gì?
Không sai, chính là danh tiếng!
Hôm nay, Hạo Khí Môn đã chiến bại, nếu như còn không tuân thủ ước hẹn, vậy khẳng định sẽ thân bại danh liệt!
Tần Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, hai đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Quân Thường Tiếu, trong lời nói không chút nào che giấu tức giận và sát ý, nói:
"Quân chưởng môn, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"
"Ai nha, ta sợ ngươi quá."
Quân Thường Tiếu giả bộ sợ hãi, hai tay giao lại đặt trên vai nói:
"Tần minh chủ chẳng lẽ muốn chơi xấu, giết người diệt khẩu hay sao?"
Vương Đông Lâm cười nói:
"Tần minh chủ chính là quân chủ một phái, lại là minh chủ của liên minh Bách Tông, làm sao lại có thể chơi xấu, Quân chưởng môn cũng quá lo rồi."
Đây tuyệt đối là mượn dao chém người!
Chém đến thân thể Tần Hạo Nhiên lảo đảo lắc lư, cảm giác như hai chân bị tê liệt đã đứng không nổi.
"Quân chưởng môn."
Một tên chưởng môn của liên minh nhịn không được, âm thanh lạnh lùng nói:
"Tất cả mọi người đều là người trong giang hồ, sáng không thấy người tối sẽ thấy mặt, không cần phải làm chuyện tuyệt tình đến như vậy!"
"Không cần phải? tuyệt tình?"
"Há há! Á há há! Á há há há!"
Quân Thường Tiếu cười lộn ruột, tiếng cười như ma quỷ, tiếng cười khiến người ta lạnh toát cả mồ hôi!
"Hừ!"
Đột nhiên, hắn thu hồi tiếng cười lại, nghiêng đầu một cái, giọng nói tràn đầy lạnh lẽo âm u, nói:
"Lão gia hỏa, ta ngược lại muốn hỏi ngươi, nếu như người thua là Thiết Cốt Phái ta, ngươi có dám đứng ra nói lời này không?"
"Ta.."
"Ngươi đương nhiên sẽ không!"
"Hắn cũng sẽ không!"
"Tất cả các ngươi cũng sẽ không!"
"Bởi vì Thiết Cốt Phái ta ở trong mắt các ngươi, sinh ra là cho người khác cười nhạo, sinh ra để bị nhục nhã, sinh ra chính là cá nằm trên thớt mặc người chém giết!"
Giọng nói càng ngày càng hùng hồn, khuôn mặt Quân Thường Tiếu cũng theo đó trở nên dữ tợn.
"Một đám miệng đầy nhân nghĩa đạo đức ngụy quân tử, miệng đầy hư tình giả ý, đứng trước mặt bổn tọa có tư cách gì nói ta khinh người quá đáng, lại có tư cách gì tự cho mình là hạo nhiên chính khí!"
"Tiêu Tội Kỷ!"
Quân Thường Tiếu chỉ đại điện, trên trán nổi lên gân xanh, tức giận nói:
"Đánh nát bảng hiệu cho lão tử!"
Tiêu Tội Kỷ vừa mới về chỗ liền lấy khẩu QBU88 ra, họng súng nhắm thẳng vào bảng hiệu treo trước cửa đại điện, mặc cho một phát súng này có thể đục thủng một cái lỗ lớn, hắn cũng không do dự bóp cò.
Chưởng môn ra lệnh, đệ tử làm theo.
"Đoàng —— —— ----"
Ánh sáng từ họng súng bay ra.
Dưới ánh mắt của đại lão bốn phương, hơn ngàn tên đệ tử, bảng hiệu có khắc ba chữ ‘Hạo Khí Môn’ bị bắn nát vỡ vụn!
Ngày hai mươi chín. Ngày tốt cho bạn bè gần xa gặp mặt nhau.
Bầu trời trong xanh, gió mát thoang thoảng. Thời tiết đẹp trời thuận lợi ra ngoài.
Tần Hạo Nhiên nhìn thấy bảng hiệu đại biểu cho môn phái bị bắn nát, lửa giận và sát ý trong người như ngựa hoang mất cương, toàn bộ tu vi Võ Tông cảnh triệt để bạo phát hướng về phía Tiêu Tội Kỷ.
Một bước, hai bước rồi dừng lại.
Tiêu Tội Kỷ đã chuyển họng súng khẩu QBU-88, khóa chặt mục tiêu là đầu vị minh chủ, thản nhiên nói:
"Tần minh chủ cho rằng tốc độ của mình có thể nhanh hơn viên đạn của súng lửa thần kỳ, ta rất không ngại thử một lần."
Ngạo nghễ cầm súng, uy hiếp môn chủ Hạo Khí Môn, minh chủ liên minh Bách Tông.
Tình cảnh này chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung —— Lợi hại!
"Roẹt roẹt roẹt!"
Hơn ngàn tên đệ tử Hạo Khí Môn thấy chưởng môn mình bị ám khí chĩa vào, tất cả đều rút ra binh khí.
"Roẹt roẹt roẹt!"
Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương, Tô Tiểu Mạt, Điền Thất, Lý Phi mỗi người cũng rút vũ khí ra bảo hộ cho chưởng môn mình, trong ánh mắt bọn hắn chỉ có sự lạnh lùng sắc bén.
Chu Hồng không có rút kiếm, nhưng cơn gió thổi tóc hắn bay phất phơ, hiển lộ ra hai con ngươi sắc bén như kiếm.
Thanh kiếm phong cách cổ xưa được bao bọc lại bởi vải đen, nhẹ nhàng run rẩy, dường như luôn sẵn sàng nghe tiếng chủ nhân mà xuất kiếm khỏi vỏ.
Dạ Tinh Thần sau một lúc trầm mặc, đi đến phía trước mặt Quân Thường Tiếu, bổ sung một chỗ trống cuối cùng trong phòng tuyến.
Tính đi, tính lại.
Hắn còn muốn nhờ vả tài nguyên của Thiết Cốt Phái, hiện tại mang danh một tên đệ tử cũng chẳng vấn đề gì.
Cuối cùng, tám tên đệ tử vây quanh tám hướng quanh người chưởng môn, một khi đệ tử Hạo Khí Môn dám động, bọn hắn cũng không ngại đánh trả!
Bên trên Linh Tuyền Sơn, bọn hắn đối mặt với Thánh Tuyền Tông còn không sợ.
Hiện tại đối mặt với ngàn tên đệ tử của Hạo Khí Môn, càng không thể sợ.
Các võ gia nhìn đám người này dám ở địa bàn của lục lưu môn phái đối kháng với hơn ngàn tên đệ tử, trong lòng bọn hắn chỉ còn sót lại một cảm giác bội phục!
Tần Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói:
"Quân Thường Tiếu, ngươi hủy bảng hiệu của Hạo Khí Môn ta, chà đạp tôn nghiêm của Hạo Khí Môn ta, đây chính là thù không đội trời chung!"
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói:
"Một tên gia hỏa cọ rửa nhà xí, nói chuyện tôn nghiêm có phải hay không rất buồn cười?"
Câu nói này tựa như vạn tiễn xuyên tâm Tần Hạo Nhiên, sắc mặt hắn méo mó đến cực hạn.
Hắn siết chặt hai nắm đấm, sát ý chưa từng mạnh đến vậy tràn ngập ra ngoài.
Nhưng hắn vẫn không có xuất thủ, không phải vì e ngại khẩu QBU-88, nguyên nhân đơn giản là hắn nhìn thấy Vương Đông Lâm bước ra nói:
"Quân chưởng môn, phá nát bảng hiệu nhà người ta có chút quá đáng lắm luôn."
Quân Thường Tiếu nói:
"Vương tiền bối, vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy Tần minh chủ có ý định không tuân thể ước hẹn, bổn tọa chỉ còn cách đem bảng hiệu thể hiện hạo nhiên chính khí đánh nát, để tránh làm bẩn hai chữ ‘Hạo Khí’."
"Từ ánh mắt của lão hủ xem xét."
Vương Đông Lâm làm giảng hòa đại sư, nói:
"Quân chưởng môn cũng đã phá nát bảng hiệu rồi, vậy cứ xem như giải thưởng giữa hai vị định ra xem như vô hiệu lực đi."
"Chuyện này..."
Quân Thường Tiếu nâng cằm lên nói:
"Bổn tọa muốn theo ý của Vương tiền bối, nhưng sợ rằng Tần minh chủ lại không đồng ý."
Vương Đông Lâm nói:
"Lấy một cái bảng hiệu miễn đi giải thưởng, miễn đi cọ rửa nhà xí một năm, làm sao lại không đồng ý được."