Tử Vong Cốc không chỉ có hung thú tồn tại, mà còn có lượng lớn dược liệu, khoáng thạch và tinh hạch, rất nhiều các võ giả không sợ chết mỗi ngày đều đến thám hiểm.
Bọn họ đương nhiên không có cái lá gan một mình tiến vào, thường thường ở trước miệng cốc kết bè kết lũ hoặc chiêu mộ thành viên, nếu như có thể còn sống đi ra, thu hoạch được đồ tốt đều sẽ chia đều.
Chỉ đáng tiếc, sau khi bọn hắn tiến vào mà vẫn có thể còn sống trở ra, số người chia đều giảm đi rất nhiều.
Tuy là như thế cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình đâm đầu vào chỗ chết của đám võ giả, mỗi lần đều như thiêu thân lao vào lửa.
Dám võ giả tán tu không có gia tộc, môn phái che chở, chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân, cho nên việc đi vào thâm sơn cùng cốc tìm kiếm tài nguyên võ đạo cũng là chuyện thường tình.
"Nhiều người thật đấy."
Quân Thường Tiếu dẫn theo 25 tên đệ tử đứng trước miệng cốc.
"Quân chưởng môn."
Một tên võ giả nói:
"Ngươi đây là muốn dẫn đệ tử vào cốc rèn luyện sao?"
Quân Thường Tiếu đáp:
"Không sai."
Người kia lại nói:
"Tử Vong Cốc chính là cấm địa hiểm nguy trùng trùng của quận Thanh Dương, Quân chưởng môn mang theo ít người thế này, một khi tiến vào sợ rằng thương vong có chút chịu không nổi nha."
Quân Thường Tiếu nói:
"Người tuy không nhiều, nhưng được cái tinh nhuệ."
Tinh nhuệ?
Mọi người không khỏi lắc đầu cười.
Bọn họ biết Lý Thanh Dương và một số đệ tử của Thiết Cốt Phái có thực lực không tồi.
Thế nhưng phần lớn đệ tử còn lại thì...
Đi vào chẳng khác nào chịu chết, thậm chí có thể nói là vướng chân.
Quân Thường Tiếu đương nhiên sẽ không lãng phí nước bọt, cũng sẽ không bảo đám đệ tử phô diễn thực lực, chỉ nói:
"Chúng đệ tử nghe lệnh, theo bổn tọa tiến vào cốc!"
Nói xong, hắn nhanh chân tiến bước đi vào Tử Vong Cốc.
Hai mươi lăm tên đệ tử Thiết Cốt Phái giương cao tinh thần thiết cốt, dưới cái nhìn của mọi người xung quanh thẳng bước tiến vào trong.
"Một tên Võ Sư cũng không có, đi vào có khác gì đưa thịt vào hang cọp!"
"Năm ngoái Tần minh chủ dẫn theo đệ tử đến đây rèn luyện, sau khi trở ra còn không phải chết hơn mười người còn gì."
"Quân chưởng môn cảm thấy mình thắng được Hạo Khí Môn, tưởng rằng có thể trong quận Thanh Dương huênh hoang đây mà."
"Đúng là người trẻ tuổi, đợi đến lúc ăn quả đắng, mới tỉnh ngộ ra bản thân mình có bao nhiêu tự đại."
"Ta sợ rằng hắn toàn quân bị diệt, muốn trở ra cũng không được nữa là."
Mọi người thấp giọng nghị luận chuyện Thiết Cốt Phái tiến vào Tử Vong Cốc rèn luyện, trong lời nói hoàn toàn không có một chút coi trọng.
"Ta thấy có bọn hắn ở phía trước mở đường, chúng ta đi ở phía sau có thể nhặt được chỗ tốt nha!"
"Đúng thế, một khi tình huống không tốt, chúng ta cũng có thể kịp thời rút lui!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Rất nhiều tiểu đoàn đội cho rằng đây là một cơ hội tốt, lần lượt rảo bước đi theo vào trong Tử Vong Cốc.
Trong khoảnh khắc, ngoài miệng cốc chỉ còn lẻ loi khoảng mười người, bọn họ không quyết định tiến vào chính là vì lo lắng Thiết Cốt Phái không chịu đựng được quá lâu, đến lúc đó ngay cả cơ hội rút lui cũng không có.
Người dám đi vào chính là một tay đánh bạc, người không đi vào thì là một tên cầu ổn định.
...
Cửa vào Tử Vong Cốc là một cái hành lang nhỏ trong hẻm núi, nơi đây có sương mù lượn lờ, ngẫu nhiên có gió lạnh thổi ngang, khiến người tiến vào sẽ có cảm giác âm u quỷ dị.
Quân Thường Tiếu đi ở phía trước bỗng nhiên giơ tay lên.
"Xoát!"
"Xoát!"
Tiêu Tội Kỷ và Lý Ngọc Hoa lập tức tiến lên, hội họp với chưởng môn tạo thành thế tam giác trận, lấy ra Kiên Thiết Thuẫn che chắn ở trước người.
Mười tên đệ tử linh căn trung phẩm đứng ở hai bên đoàn đội, đồng thời cũng giơ lên Kiên Thiết Thuẫn chắn ở trước người.
Đám tán tu ở phía sau đoàn đội nhìn thấy đệ tử Thiết Cốt Phái bày ra trận hình, thận trọng từng bước tiến lên, không khỏi cảm thấy buồn cười lắc đầu.
Hung thú bên trong cốc vô cùng tàn nhẫn, loại vật phẩm phòng ngự như tấm khiên, căn bản không có bao nhiêu tác dụng, sợ rằng lúc giao chiến chỉ càng thêm vướng víu tay chân.
"Ngao ô —— —— "
Đột nhiên, phía trên vách núi truyền ra tiếng sói tru, từng con Địa Viêm Lang chân đạp ngọn lửa xuất hiện.
"Không ổn!"
"Đây là bầy thú Địa Viêm Lang!"
"Bọn nó đáng lẽ không nên xuất hiện ở lối vào mới đúng!"
Rất nhiều võ giả lập tức sắc mặt đại biến, ngay lập tức hướng về phía sau lùi lại, thậm chí trong đầu đã dâng lên ý nghĩ thoát khỏi miệng cốc.
Có thể thoát ra ngoài hay không, trong lòng mọi người cũng không nắm chắc.
Bời vì phía trên xuất hiện hơn trăm con Địa Viêm Lang, một khi bị chúng nó để mắt thì rất khó chạy thoát.
Sớm biết vừa vào cốc đã có đãi ngộ long trọng thế này, đánh chết bọn hắn cũng không đi vào!
Tiểu đoàn đội tán tu giả tràn ngập hối hận trong lòng.
Bất quá, bọn hắn thầm cảm thấy may mắn, sau khi bầy Địa Viêm Lang xuất hiện, hai tròng mắt rét lạnh của bọn chúng chỉ khóa chặt mục tiêu là đoàn đội Thiết Cốt Phái ở phía trước.
Có bọn người kia ở phía trước tiếp nhận địch ý, chúng ta ở phía sau có cơ hội rất lớn để thoát đi!
"Ngao ô —— —— "
Tiếng sói tru lại một lần nữa vang lên, hơn một trăm con Địa Viêm Lang dường như nhận được mệnh lệnh tiến công, nhất thời đôi chân đạp lửa búng ra, há cái miệng đầy răng nhọn lao xuống.
Quân Thường Tiếu giơ tay lên cao, khóe môi hiện lên một nụ cười.
"Roẹt! Roẹt!"
Lý Thanh Dương và các đệ tử nội môn rút ra Hàn Phong Kiếm.
Các đệ tử ngoại môn không có vũ khí thì giơ tấm khiên chắn trước người, hai bên cánh tạo thành hàng phòng ngự.
"Ngao ô..!"
Một con Địa Viêm Lang có thực lực Võ Đồ nhị phẩm xông tới.
Nhưng nó vừa mới nhảy lên giữa không trung, lập tức nghe một tiếng ‘bành’ vang lên, đầu lâu bị tạc nổ, thân thể cứ thế ngã sập xuống đất.
"Các bảo bối."
Quân Thường Tiếu cầm trong tay khẩu Desert Eagle, nói:
"Đến lúc trình diễn rồi!"
"Xoát!"
Một con Địa Viêm Lang ngưng tụ ngọn lửa bừng bừng vào cặp vuốt sắc bén dưới chân, hướng đến Quân Thường Tiếu vồ tới!
"Soạt!"
Kiếm ảnh lóe lên, đầu lâu và thân thể tách rời.
Lý Thanh Dương giữ chặt kiếm trong tay đứng trước người chưởng môn, ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng.
"Phốc!"
Tô Tiểu Mạt lao ra, kiếm ảnh lấp lóe, một con Địa Viêm Lang bị chém rơi đầu.
Hắn vào thời điểm tu vi chỉ có Khai Mạch cảnh, đi theo chưởng môn thực hiện nhiệm vụ môn phái, lúc ấy bị con súc vật này đánh cho chạy trối chết, bây giờ lại đối mặt với Địa Viêm Lang, tùy tiện vung tay liền miểu sát.
Đây chính là minh chứng tốt nhất cho việc thực lực đề cao!
Mấy người Điền Thất và Lý Phi cũng lần lượt ra tay, bên trong hành lang chật hẹp, kiếm ảnh liên tục lấp lóe.
"Phốc! Phốc!"
Từng con Địa Viêm Lang vội vàng đi đầu thai, máu tươi bắn tung tóe lên hai bên vách núi, mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí khiến người ta cảm giác muốn buồn nôn.
Đám võ giả đã chuẩn bị tinh thần chạy trốn, bỗng nhiên nhìn thấy tình cảnh mấy tên đệ tử Thiết Cốt Phái giết Địa Viêm Lang như cắt dưa gọt hành, biểu cảm trên mặt lập tức đông cứng.
"Sư huynh, cẩn thận!"
Ngay lúc này, Lý Ngọc Hoa dựng tấm khiên ở trước người vọt tới, hung hăng đụng bay con Địa Viêm Lang đang có ý định đánh lén Tô Tiểu Mạt.
"Rầm!"
Thân thể Địa Viêm Lang va đập mạnh vào vách núi, tứ chi run rẩy kịch liệt, sau đó xụi lơ ngã xuống mặt đất.
"Cái con em nó!"
"Cái này phải bao nhiêu lực trùng kích, mới có thể khiến con Địa Viêm Lang trực tiếp tê liệt!"
Mọi người ngạc nhiên hô lên.
"Oanh!"
Lại có âm thanh va đập truyền đến.
Bọn hắn phát hiện Tiêu Tội Kỷ cũng dựng khiên chắn trước người, sau đó đụng ba con Địa Viêm Lang bay ra ngoài, kết quả chỉ khác ở một điểm là cả ba con đều bỏ mạng!
Tròng mắt mọi người trợn to đến sắp rơi ra ngoài.
Chỉ dựa vào mặt khiên mà đã có thể tạo thành lực lượng đụng chết ba con Địa Viêm Lang, thực lực tên này nhất định cực kỳ khủng bố!
"Hắn chính là Tiêu Tội Kỷ!"
"Hèn chi thực lực lại cường đại như thế, hóa ra là quán quân môn phái luận võ!"
Mọi người cũng từ từ cảm thấy chuyện này không có gì quá ngạc nhiên.
Cho đến khi bọn hắn nhìn từng tên đệ tử Thiết Cốt Phái tay dùng tấm khiên va đập chính diện với Địa Viêm Lang, cứ như thế đem từng con đụng bay ra ngoài, trong lòng không ngừng nhấc lên sóng gió, nói:
"Mẹ cha toàn là thứ biến thái!"
"Mau nhìn kìa, nữ đệ tử kia có vẻ như rất sợ hãi!"
Có người nhìn thấy Lăng Uyên Tuyết cầm khiên trên tay, nhưng hai chân nàng lại đang run rẩy.
Còn phải nói!
Đối mặt với số lượng Địa Viêm Lang nhiều như vậy, đây mới là biểu hiện nên có!
"Ngao ô!"
Ngay lúc này, một con Địa Viêm Lang từ trên vách núi nhảy xuống công kích, mục tiêu chính là Lăng Uyên Tuyết!
"Thôi xong!"
“Đứa nhóc này không có đồng môn giúp đỡ, e rằng phải lành ít dữ nhiều rồi!"
Trong lúc mọi người thầm suy đoán, Lăng Uyên Tuyết phát hiện có một con Địa Viêm Lang đang muốn tấn công mình, lập tức hai mắt nhắm chặt rồi giơ tấm khiên lên.
"A… a!"
"Bành —— —— "
Con Địa Viêm Lang bị khảm sâu vào trong vách đá, nguyên nhân là do Lăng Uyên Tuyết dùng lực trùng kích quá mạnh.
"A…!"
"Bành! Bành! Bành!"
Nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, tay cầm tấm khiên giơ lên đập xuống lặp đi lặp lại, Địa Viêm Lang rất nhanh bị oanh kích đến máu me be bét.
Đám tán tu giả đứng ở phía sau, ngây dại nhìn lấy cảnh tượng ngay trước mắt.